Chương 1733
Chương 1733: Tam Tôn Trưởng nuốt lời?
Câu nói "May mắn không làm nhục sứ mệnh” này như một cái bạt tai cực kì mạnh mẽ đánh một phát vào mặt đám người Tam Tôn Trưởng. Nhất là Trịnh Xuân Viễn, mặt hết đỏ rồi lại trắng, muốn nói mà không nói nên lời, vẻ mặt nhìn cực kì thích mắt.
"Điện chủ Xuân Viễn!" Tam Tôn Trưởng nghiêng đầu lạnh lão nói: "Giờ ông nói xem, tiếp theo nên làm thể nào?"
"Ơ... tôn trưởng, tôi... Trịnh Xuân Viễn cực kì lúng túng, không biết phải làm sao.
"Từ chối thì nuốt xuống bụng đi, bây giờ ông nghĩ cách làm sao để kết thúc cho thôi! Số dược
liệu kia là vốn tích lũy trăm năm qua của Trường Sinh Thiên Cung chúng tôi, mười giọt Linh Lạc Huyết đó thì có thể đem đến lợi thế cực kì lớn cho Thiên Cung chúng tôi trong đại hội đấy! Không được mất cái nào! Ông phải nghĩ cách an toàn lấy chúng về, nhưng xử lý cho đàng hoàng, đừng có khiến người ta lên án chúng tôi!" Tam Tôn Trưởng cực lực ghìm cơn thịnh nộ xuống, gắn giọng ra lệnh.
Trịnh Xuân Viễn cúi đầu, cực kì căng thẳng, nóng ruột. Đám người Tứ Tôn Trưởng, Ngũ Tôn Trưởng cũng im lặng.
chuyện đi tới nước này, không một ai liệu trước, bây giờ có nói gì cũng đã muộn.
"Phan Lâm, cậu làm rất tốt, rất tốt... Tam Tôn Trưởng chỉ biết nói những lời này.
"Cảm ơn tôn trưởng đã khen, đối thủ đã nhận thua rồi, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ mà tôn
trưởng đã giao, đệ tử xin đi trước." Phan Lâm lạnh nhạt nói, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi đây.
"Phan Lâm... Chậm đã!" Tam Tôn Trưởng vội vàng gọi anh lại.
"Tôn trưởng, còn có chuyện gì không ạ?” Phan Lâm nghi hoặc hỏi.
"À.." Tam Tôn Trưởng nhíu mày, không biết nên nói gì.
Trịnh Xuân Viễn như nghĩ ra cái gì đó, vội vàng lên tiếng: "Phan Lâm! Nhiệm vụ của cậu vẫn chưa xong đâu! Sao mà đi được!"
"Vẫn chưa xong?" Phan Lâm tò mò nhìn ông ta: "Sao điện chủ Xuân Viễn lại nói vậy?"
"Sư môn yêu cầu cậu đánh bại Tử Huyền Thiên, nhưng cậu mới thắng được một người, sao có thể nói đi là đi được? Cậu phải tiếp tục trận đấu này, cho đến khi những người kia không
khiêu chiến cậu nữa mới xem như kết thúc! Hiểu chưa?" Trịnh Xuân Viễn chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nói.
Ông ta vừa nói xong thì bốn phía tức khắc sôi trào.
"Điện chủ Xuân Viễn! Hình như vừa rồi ông có nói vậy đâu?" Phan Lâm không nhịn được mở miệng nói: "Ông chỉ nói tôi đánh bại cô gái kia chứ không hề yêu cầu tôi phải đánh bại toàn bộ Tử Huyền Thiên! Tôi nghĩ có lẽ các đệ tử ở đây cũng nghe thấy! Điện chủ muốn nuốt lời phải không?”
"Nuốt lời? Hừ, ăn nói kiểu gì đấy? Cậu nói đệ tử ở đây cũng nghe thấy thì tôi hỏi các cô cậu, các cô cậu có nghe tôi nói chỉ cần Phan Lâm đánh bại cô gái kia là xong không?” Trịnh Xuân Viên lớn tiếng nói.
"Không có!"
Chương 1734: Nương tay
Người đàn ông tên Trương Mạnh Quân này mặc dù dùng kiếm nhưng lực kiếm lại rất bá đạo, sức lớn đến đáng sợ, tựa như thứ anh ta đang dùng không phải kiếm mà là một cái búa lớn! Thanh kiếm ấy chém xuống như có thể bổ ra cả mặt đất. Sức mạnh của nó tuyệt đối không nhẹ hơn ba ngàn cân, nếu là người thường nhất định không thể đỡ nổi đòn kiếm ấy!
Những đệ tử của Thiên Cung nín thở, đoán chắc Phan Lâm sẽ không đỡ được.
Tuy nhiên, khi thanh kiếm đâm tới, Phan Lâm lại không tránh né, lúc nó đã tới sát, anh lại dùng tay không bắt lấy nó.
"Cái gì?"
"Chẳng lẽ anh ta muốn... cản kiếm bằng tay không?”
"Điên rồi à!"
Mọi người đều thảng thốt, ai nấy đều rúng động trước hành động này của Phan Lâm. Cả Trương Mạnh Quân cũng thân người.
Nhưng Phan Lâm càng làm vậy, anh ta càng tức giận, hét lên: "Đồ ngu! Muốn đỡ chiêu này của tao à? Đừng có khinh thường người khác! Tao sẽ làm mày tan xương nát thịt!
Trương Mạnh Quân cầm kiếm bằng hai tay, vận dụng hết lực lượng, dùng hết toàn bộ kình khí trên người mà bổ xuống một cái thật mạnh. Lần này, lực đòn kiếm đã vượt qua bốn ngàn cân!
Kiếm chưa chém xuống nhưng tiếng nổ đã vang lên âm ầm. Có vài đệ tử Thiên Cung đứng hơi gần, có thể cảm nhận được uy áp khổng lồ
đến từ thanh kiếm kia.
Cuối cùng.
"Ầm!"
Thanh kiếm chém vào lòng bàn tay Phan Lâm, lực kiếm lập tức bị đập ra, hóa thành một cơn gió dữ dội tan vào trong không khí. Nhưng lưỡi kiếm sắc bén ấy lại không cắt tay Phan Lâm ra, mà lại bị tóm lấy thật vững vàng.
Tất cả lực lượng đều đã bị hóa giải.
"Cái-?
Trương Mạnh Quân há hốc mồm.
Lực lượng của mình thế mà lại như một cơn gió thoảng với đối phương sao?
"Chỉ vậy thôi thì không giết được tao đâu!" Phan Lâm khàn giọng nói, đột nhiên dùng lực bẻ gãy thanh kiểm kia, tiếp đó nắm nửa đoạn kiếm
tàn nhẫn ném về phía Trương Mạnh Quân.
Không ổn rồi!
Trương Mạnh Quân giật mình biến sắc, lộn một vòng sang bên cạnh.
Vào khoảnh khắc anh ta vừa lộn xong.
"Rắc rắc!"
Đoạn kiếm do Phan Lâm ném ra đã bổ cả mặt đất nơi đây, kiếm khí kinh khủng tan vào trong không khí như một cơn gió.
"Vút!"
Trương Mạnh Quân bị hất bay lên, các đệ tử Thiên Cung xung quanh cũng bị ép liên tục lùi về phía sau, người này ngã lên người kia, nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng rối loạn.
Đến khi Trương Mạnh Quân bò dậy mà người đẫm máu, Phan Lâm đã đứng bên cạnh anh ta, đá