Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2093​




Chương 2093: Xuất quan




Lời nói này khiến cho Thánh Nữ Thần Hỏa hơi ngẩn ra.




“Lời nói này của anh... có ý gì?” Thánh Nữ Thần Hỏa hít sâu một hơi, khẽ thăm dò.




"Sao vậy? Cô Thánh Nữ thông minh như vậy, mà không hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi hay sao? Vậy tôi nói thẳng! Nếu như di chứng trên người cô có thể chữa khỏi, thì sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của cô, không phải đơn giản chỉ là hồi phục thôi đâu.” Phan Lâm lạnh nhạt nói: “Tôi đoán rằng, thực ra di chứng này không chỉ có mình cô có, ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng có, đúng không?”




Thánh Nữ Thần Hỏa lập tức thở dốc, nhưng không lên tiếng.




"Cứ cách một khoảng thời gian thì Thần Hỏa Tôn Giả phải bế quan rất lâu, tôi nghĩ rằng, thực ra ông ta không phải vì đột phá cảnh giới trước mắt, đi tìm cảnh giới Thần Tiên gì đó viển vông hão huyền, mà là vì đè ép di chứng trong cơ thể, không để cho di chứng này lấy mạng của ông ta!” Phan Lâm bình tĩnh nói.




“Anh đúng thật là không đơn giản, xem ra là tôi xem thường anh rồi” Thánh Nữ Thần Hỏa lạnh nhạt nói.




"Xem ra là tôi nói đúng rồi” Phan Lâm cười nhẹ, đứng lên: “Cô Thánh Nữ, tôi hỏi cô, sau này cô có còn muốn tiếp tục tu luyện. thuật Hỏa Viêm này nữa không?”




“Tất nhiên rồi!” Thánh Nữ không chút do dự nói.




“Nếu đã như vậy, nếu có chữa tận gốc bệnh trên người cô, thì sau này có tu luyện thuật Hỏa Viêm, sẽ không còn bất cứ di chứng nào nữa” Phan Lâm nói.




“Thật không?” Hai mắt của Thánh Nữ sáng rực lên, khẩn thiết nhìn chằm chằm vào Phan Lâm.




Thực ra đây cũng là truyện mà cô ta lo lắng nhất, bây giờ chữa khỏi rồi, sau này tiếp tục tu luyện có phải vẫn sẽ mắc phải di chứng hay không?




"Sao vậy? Cô không tin lời của tôi sao?” Phan Lâm cười khẽ nói.




Thánh Nữ Thần Hỏa suy nghĩ trong chốc lát, thấp giọng nói: “Nếu là như thế, anh có thể chữa khỏi di chứng trên người sự tôn đúng không? Nếu như anh có thể giúp ông ấy chữa trị tận gốc, ông ấy chắc chắn sẽ không giết anh!”




"Sợ rằng rất khó...”




"Anh không đồng ý ư?” Chân mày lá liễu của Thánh Nữ Thần Hỏa lập tức cau lại.




“Không phải tôi không đồng ý, nếu tôi có thể chữa khỏi di chứng trên người ông ấy, qua lại thân thiết với Thần Hỏa Tôn Giả, cởi sao mà không làm chứ? Có một người hùng mạnh như thế đứng về phía tôi, tôi sẽ bớt đi rất nhiều nỗi lo lắng về sau, điều quan trọng nhất là lần này tôi chắc chắn có thể giữ được mạng sống, nhưng thực ra tôi làm không được! Tôi đã dốc hết sức lực để chữa khỏi di chứng trên người cô, cô nói xem tôi lấy đâu ra sức lực để chữa trị tận gốc cho Thần Hỏa Bản Tôn nữa chứ?” Phan Lâm lắc đầu nói.




Thánh Nữ Thần Hỏa âm thầm gật đầu: "Sức mạnh của sự tôn dũng mãnh, không hề tầm thường! Không biết mạnh hơn tôi biết bao nhiêu lần, bệnh của ông ấy chắc chắn không phải người thường có thể chữa được, nếu anh chữa khỏi...... có lẽ sẽ bị kiệt sức mà chết nhỉ?”




“Không phải có lẽ, là chắc chắn! Hơn nữa cách chữa trị lần này của tôi không chắc có thể dùng trên người của ông ấy! Cảnh giới của ông ấy uyên thâm như vậy, châm dung nham cũng chưa chắc có thể đâm vào da của ông ấy, cho dù có đâm vào được đi nữa, thì công hiệu của châm cũng chưa chắc có thể ảnh hưởng đến ông ấy!” Phan Lâm lạnh nhạt nói.




Thánh Nữ Thần Hỏa lại một lần nữa rơi vào suy nghĩ.




Qua một lúc lâu sau mới lạnh nhạt mở miệng: “Vậy được rồi, tôi bảo vệ cho tính mạng của anh, đợt điều trị thứ hai anh phải làm xong càng nhanh càng tốt.”




“Không vấn đề gì”.




"Còn một chuyện nữa! Tôi muốn anh khắc sâu trong lòng, cả đời nhớ kỹ, không thể nào quên đi!”




"Chuyện gì?”




“Đó là chuyện anh chữa trị cho tôi! Nhất định không được để lộ nửa lời với bất kì ai! Nếu không cho dù anh ở chân trời góc bể, tôi cũng sẽ chém anh ra làm trăm mảnh, chắc chắn sẽ không tha cho anh!” Thánh Nữ hung tợn quát lên, ánh mắt vô cùng lạnh băng, giống như bao phủ lên một lớp sương.




Phan Lâm ngẩn ra, đây là đang quý trọng thanh danh của mình sao?




“Điều này thì yên tâm, bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của mỗi vị bác sĩ!”.




"Cút ra ngoài đi" Thánh Nữ Thần Hỏa chậm rãi mặc quần áo, mặt không biểu cảm nói.




Phan Lâm cười, cũng lười so đo với cô ta, đi ra khỏi Thánh Nữ Đường, quay về nơi ở để nghỉ ngơi.




Ngày hôm sau có vẻ yên bình.




than y o re truyenhay.com





Hai người nọ vừa nghe, lại nhìn nhau.




“Nói nghe xem, bệnh này của tôi làm sao chữa vậy?”




“Đơn giản”.




Phan Lâm cười, vừa trò chuyện với hai người, vừa thử nghe ngóng thông tin về đảo Thần Hỏa. Hai người nọ cũng biết vị bác sĩ vang danh thiên hạ này, vì thế lúc trò chuyện cũng dần dần buông bỏ phòng bị.




Cứ thế bọn họ bị Phan Lâm không ngừng bắt chuyện nên cũng không để ý đến. Thế nhưng vào lúc này. Ầm ầm ầm... Đảo Thần Hỏa khẽ rung lên, sau đó là một tiếng hét to đau đớn vang lên từ Thánh Nữ Đường.




"A!!!"




Âm thanh vô cùng vang dội, truyền khắp toàn bộ đảo.




Hai người canh gác kia đều bị chấn động.




“Đây là tiếng gì vậy?” Phan Lâm tò mò hỏi.




"Thánh Nữ phát bệnh rồi.” Một người thấp giọng nói.




“Phát bệnh?”




Phan Lâm ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.




Hơn phân nửa là do Thánh Nữ Thần Hỏa cố tình làm như thế, mục đích là làm cho người của Thần Hỏa đảo lơ là, che giấu chuyện bệnh của mình được chữa trị...




Người phụ nữ này thật biết suy tính... Trò chuyện hơn nửa ngày trời, hai người nọ nhận được đơn thuốc của Phan Lâm, vui vẻ chạy đi bốc thuốc rồi.




Phan Lâm thấy trời không còn sớm nữa, liền quay về phòng tiếp tục ngủ.




Ngày thứ ba.




Thần Hỏa Tôn Giả xuất quân rồi.
Chương 2094: Khiêu chiến của Thần Hỏa Tôn Giả

Thần Hỏa Tôn Giả xuất quan, cả hòn đảo đều chấn động.

Toàn bộ cường giả trên đảo Thần Hỏa đều tập trung tại điện Thần Hỏa, chào đón Tôn Giả xuất quan.

Trong ngoài điện Thần Hỏa tập trung đông đúc hàng chục nghìn người, thoạt nhìn, đều mặc áo choàng đỏ, vô cùng tráng lệ.

Tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh chu, không dám gây chuyện.

Mà Phan Lâm thân là người đã giết chết đồ đệ của Thần Hỏa Tôn Giả, tất nhiên cũng lập tức bị triệu tập.

Phan Lâm với tâm trạng lo lắng tiến đến điện Thần Hỏa.

Giống như Trương Thất Dạ miêu tả, thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả không biết mạnh hơn Phan Lâm bao nhiêu lần. Nếu như thật sự đánh nhau, Phan Lâm nhất định sẽ chết không có đường lui.

Có điều may mà thu phục được Thánh Nữ Thần Hỏa tin chắc rằng cô ta sẽ ở bên cạnh Thần Hỏa Tôn Giả nói mấy câu hay ho, chắc có thể sẽ được bình an vô sự.

"Bác sĩ Lâm đến”

Sau một tiếng hô, Phan Lâm bước vào đại điện.

Anh nâng mắt.

Nhưng lại thấy Thánh Nữ Thần Hỏa đứng dưới điện, mà chỗ ngồi bên trên, có một người đàn ông trung niên tóc đỏ, phía trên để trần, bên dưới mặc quần da đen.

Thân hình người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trên người có nhiều hoa văn rực lửa, làn da toàn thân đỏ rực, trên trán có ẩn ký ngọn lửa, trông vô cùng khí thế, giống như Thần Hỏa cổ đại vậy.

Khí tức của ông ta rất mạnh, vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt đặc biệt bá khí, nhìn xuống bên dưới, có một loại cảm giác nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, không ai dám đối mặt với ông ta.

Đây chính là Thần Hỏa Tôn Giả.

"Tham kiến Tôn Giả” Phan Lâm ôm quyền nói.

Thần Hỏa Tôn Giả đánh giá Phan Lâm một vòng, mở miệng, giọng nói như sấm: “Cậu chính là bác sĩ Lâm?" “Vâng” Phan Lâm gật đầu.

“Vậy thì tốt”

Thần Hỏa Tôn Giả phất tay nói: "Lập tức lỗi người này xuống, róc thịt bằm vắm, phân thây, rồi ném vào trong dung nham, quét sạch thành tro”

“Tuân lệnh.”

Hai cường giả đảo Thần Hỏa cố gắng hét lên, lần lượt tiến lên trước, muốn bắt Phan Lâm.

Phan Lâm ngẩn ra.

Anh lập tức nhìn về phía Thánh Nữ Thần Hỏa.

Thánh Nữ Thần Hỏa cũng một mặt kinh ngạc.

Hiển nhiên, cô ta cũng không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại trực tiếp yêu cầu giết bác sĩ Lâm.

truyện xảy ra đột ngột như vậy, Thánh Nữ Thần Hỏa lựa chọn im lặng.

Cô ta biết, sư tôn đã quyết định, người bên cạnh khuyên cũng không có tác dụng gì. Phan Lâm cũng vô cùng ngạc nhiên, anh cắn răng, lớn tiếng hét lên: “Đứng lại hết cho tôi”

Người của đảo Thần Hỏa hơi chậm lại, bị giọng nói của Phan Lâm làm cho sững sờ.

“Tôn Giả, tại sao lại giết tôi?” Phan Lâm lạnh mặt chất vấn Thần Hỏa Tôn Giả.

“Cậu giết đồ đệ tôi, còn hỏi tại sao tôi muốn giết cậu, không cảm thấy buồn cười sao?” Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt trả lời.

Tôi giết đồ đệ của Tôn Giả lúc nào chứ?” Phan Lâm lớn tiếng hét lên.

“Đã đến lúc này rồi, anh còn muốn giản biện sao? Dưới ánh mắt của mọi người, tất cả mọi người đều nhìn thấy anh hại chết Sư huynh Nguyễn của chúng tôi, anh còn dám phủ nhận?” Một đệ tử lớn tiếng chỉ trích.

Tuy nhiên Phan Lâm lại liên tục lắc đầu: "Sư huynh Nguyễn của các người không phải bị tội giết chết, anh ta là bị chính anh ta giết chết”

“Anh nói cái gì?”

“Toàn nói lung tung”

“Nên chém”

Mọi người đều tràn đầy tức giận, lười nghe Phan Lâm nói, muốn xông lên.

Phan Lâm thấy vậy, lập tức vận động sức mạnh, chuẩn bị ra tay.

Nhưng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả lại giống như có hứng thú vậy, giơ tay lên nói: “Đợi chút, nghe cậu ta nói. Bản tôn muốn nghe xem cậu ta có thể nói ra cái gì.”

Lúc này mọi người mới dừng lại.

“Bác sĩ Lâm, tính tình của bản tôn không tốt, cũng không kiên nhẫn, không muốn lãng phí thời gian trên người như cậu. Bản tôn cho cậu một chút thời gian, cậu nói lý do của cậu ra, nếu như nói quá gượng ép, bản tôn sẽ đích thân chém chết cậu, hiểu chưa?” Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nói.

“Nói lý do gì?” Phan Lâm hỏi ngược lại.

“Cậu nói đồ đệ của bản tôn chết là do chính cậu ta tự hại mình, điều này từ đầu mà có?”

“Đơn giản, bốn chữ, học nghệ không tính. Anh ta quyết đấu với tôi, thi xem ai có thể chịu được nóng hơn. Thực lực anh ta không đủ, thua, tôi thẳng, theo như thỏa thuận, anh ta đáng chết. Cho nên đây không phải là anh ta tự mình giết mình sao? Có liên quan gì đến tôi chứ?” Phan Lâm nhàn nhạt hỏi.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít khí lạnh.

Nguyễn Ngạn Ninh là đồ đệ yêu quý của Tôn Giả đấy.

Nói anh ta học nghệ không tinh, thực lực không đủ, đây không phải là vả vào mặt Thần Hỏa Tôn Giả sao? Nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Hỏa Tôn Giả.

E rằng lần này Thần Hỏa Tôn Giả sẽ nổi trận lôi đình. Tuy nhiên Thần Hỏa Tôn Giả lại im lặng một lúc, mới phất tay, ra hiệu cho mọi người tản ra.

Người trên đảo Thần Hỏa nhìn nhau, cuối cùng vẫn lui ra.

Phan Lâm thấy vậy, thần kinh căng chặt cũng từ từ thả lỏng.

“Mặc dù nghe rất không vui, nhưng lời câu nói là sự thật. Nguyễn Ngạn Ninh học không thành tài thua cậu, cậu ta chết là tự mình chuốc lấy. Có điều đây không phải là lỗi của bản tôn, những gì bản tôn nên dạy đều đã dạy hết rồi, cậu ta không đủ cố gắng, thiên phú không được nên mới bại dưới tay cậu” Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nói.

Phan Lâm không nói gì

Nhưng lại nghe thấy Thần Hỏa Tôn Giả gọi: “Hỏa Ưng”

"Tôn Giá, có Hỏa Ưng” Một người đàn ông tiến lên ôm quyền.

"Cậu dẫn theo năm mươi người đến nhà họ Nguyễn, diệt tộc. Nam nữ già trẻ, đều giết hết, không để lại một ai” Thần Hỏa Tôn Giá nhàn nhạt nói.

Phan Lâm vừa nghe thấy vậy, đột nhiên ngẩng đầu, hết hồn.

Tất cả mọi người cũng đều sững sờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục bình thường, không nói gì.

“Vâng” Người tên Hỏa Ưng kia đáp lời.

“Tôn Giả đây là muốn làm gì vậy?” Phan Lâm lập tức truy hỏi.

“Nguyễn Ngạn Ninh học nghệ không tinh, bị cậu đánh bại, làm mất hết thể diện của bản tôn, nên phạt, nhưng cậu ta đã chết, bản tôn chỉ có thể tìm người nhà cậu ta. Sao vậy? Cậu có ý kiến sao?" Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nói, hai mắt bá đạo nhìn Phan Lâm.

Nếu như là người khác, lúc này tuyệt đối sẽ không lo chuyện bao đồng nhưng Phan Lâm lại không im lặng.

"Tất nhiên tôi có ý kiến rồi. Mặc dù tôi và Nguyễn Ngạn Ninh là kẻ thù sống chết, nhưng không liên quan gì đến vợ con cả. Tôn Giả, Tôn Giả làm như vậy, có phải là quá ngang ngược rồi không?” Phan Lâm nói lớn.

Phan Lâm tự nhận mình không phải là người gì tốt, nhưng anh ân oán phân minh. Loại chuyện diệt tộc này, tàn nhẫn như vậy anh là người học y, sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?

Tuy nhiên anh vừa nói ra, đã hoàn toàn khiến điện Thần Hỏa bạo nổ.

“Đồ khốn kiếp. Vậy mà mày dám chỉ trích Tôn Giả?”

“Láo toét. Quá láo rồi”

“Tôn Giả, người này đánh giết. Nên lột da rút gân nó, chém nó làm nghìn mảnh. Đáng chết"

than y o re truyenhay.com


“Hỗn xược.”

Hai mắt Thánh Nữ đều là lửa giận, muốn ra tay ép Phan Lâm quỳ xuống. Nhưng đúng lúc này, tay Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên giơ tay lên. Tất cả mọi người đều trở lên yên tĩnh, nhìn ông ta.

Nhưng lại thấy Thần Hỏa Tôn Giả mặt vô biểu tình, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ như cha mẹ, bác sĩ Lâm, không ngờ cậu lại bất chấp cả tính mạng để bảo toàn cả nhà kẻ thù, có chút thú vị. Nếu đã như vậy, bản tôn sẽ cho cậu một cơ hội. Chúng ta đầu một trận, nếu như cậu thằng, bản tôn không chỉ không giết cả nhà họ Nguyễn, bản tôn còn có thể tha cho cậu, để cậu an toàn rời hỏi đảo, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Thần Hỏa Tôn Giả muốn khiêu chiến?

Vậy còn đấu cái mông gì nữa?

Đây không phải trực tiếp phán Phan Lâm tử hình sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK