Chương 1851
Chương 1851: Hại đến một sợi tóc của tôi
Lý Ái Vân lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Chủ tịch Lâm, rõ ràng là anh muốn đối mặt với người của Liên minh doanh nghiệp! Đã hết rồi!
Thế là xong!
Lý Ái Vân liên tiếp lui về phía sau hai bước, cô ngôi bệt dưới đất, nước mắt tuôn rơi như suối.
Cô đã phải chịu đựng tất cả những ân oán, chịu đựng mọi tủi nhục, không muốn phạm sai lầm, cô muốn cứu sỗng những người xung quanh, và cô muốn tiếp tục tồn tại, nhưng bây giờ, tất cả đều đã bị hủy hoại.
"Tất cả đều là lỗi của tôi, nếu tôi có thể nói ra
hết thực lực của Liên minh doanh nghiệp để cho chủ tịch Lâm có quyết định đúng đản, anh ấy sẽ không hấp tấp như vậy, tất cả đều là lỗi của tôi!"
Lý Ái Vân tay nắm chặt tóc, cô đau đớn đến tột cùng.
"Ái Vân, em không sao chứ?" Phan Lâm đỡ Lý Ái Vân dậy, lo lắng hỏi. Lý Ái Vân lắc đầu, không biết nên đối mặt với loại
truyện này như thế nào. "Chờ một chút, khi anh xử lý xong chuyện ở đây anh sẽ đưa em trở vê." Phan Lâm nhẹ nhàng nói, sau đó quay người đi về phía Dịch Thần Tiên bên kia. "Lâm thần y, tôi xem ra anh cũng không phải rất thông minh, chẳng lẽ anh cho rằng bọn chó mèo này có thể giữ tôi lại hay sao?” Dịch Thần Tiên cười, ánh mắt khinh thường nhìn những người xung quanh.
"Chó mèo?”
"Cũng to gan thật! Còn dám xúc phạm chúng
ta thế này!"
"Tự tìm đường chết!"
Những tên tay chân xung quanh rất tức giận.
Nguyên Tỉnh hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói "Lão phu sống gần trăm năm, chưa từng có người nào dám nói lão nhân gia là chó mèo!"
"Vậy sao! Bây giờ không phải nữa!"
Dịch Thần Tiên cười nói: 'Lâm thân y, đánh cược đi, nếu như người của anh có thể hại tôi dù chỉ một sợi tóc! Chuyện này tôi sẽ bỏ qua, tôi hứa Liên minh doanh nghiệp sẽ không động đến Dương Hoa của anh nữa! Anh thấy như thế nào?" "Có thật không?”
Lý Ái Vân vui mừng khôn xiết.
"Đương nhiên, Dịch Thần Tiên tôi là người nói được sẽ làm được!" Dịch Thần Tiên nhún vai.
"Chủ tịch Lâm!" Lý Ái Vân quay đầu nhìn Phan Lâm, trong mắt cô hiện lên tia hy vọng.
Phan Lâm thờ ơ nói: "Liên minh doanh nghiệp không phải cứ anh quyết định là được, cũng không cần anh phải nói cái gì mà không ra tay, cho dù chúng tôi thật sự làm tốn thương được anh! Anh cũng sẽ không thực hiện lời hứa, nhưng cũng không quan trọng, bởi vì dù sao, hôm nay tôi không thể để anh rời khỏi Giang Thành!" "Cũng không nhất định" Dịch Thần Tiên cười nói.
Phan Lâm không nói gì nữa, khẽ vẫy tay.
Trong phút chốc, tất cả những người xung quanh đều lao về phía Dịch Thần Tiên. "Tóm lấy anh tat"
"Đi!"
Đám người rống lên, như hổ rình mồi, lao về phía đó.