Chương 1708
Không sợ người đời
Trận đấu y thuật Thiên Cung không giống với trận đấu y thuật truyền thống!
Gần như tất cả đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung đều là võ y, bọn họ tinh thông y thuật, đồng thời cũng hiểu được cách dùng y thuật để giết người.
Mà tại trận đấu y thuật này, thứ được mang ra sử dụng chính là y thuật cả đời học được để đẩy đối phương vào chỗ chết.
Dùng kim châm!
Dùng độc!
Điểm huyệt!
Cắt đứt kinh mạch!
Phàm là những thứ liên quan đến y thuật đều có thể trở thành thủ đoạn lấy đi tính mạng đối phương.
Đương nhiên, kỹ thuật võ y truyền thống sẽ không được phép sử dụng trong trận đấu này. Một khi dùng tới kỹ thuật võ y truyền thống sẽ lập tức bị phán định là thất bại.
Vào lúc ấy, sự sống còn của người đã làm trái quy tắc giả sẽ do Thiên Cung quyết định!
Đương nhiên Phan Lâm hiểu được nguyên tắc cơ bản này.
Anh cũng không cần thiết phải sử dụng tới kỹ thuật võ y truyền thống! Bởi vì với y thuật của mình, anh có thể tự tin không sợ người đời! "Cậu muốn chết à!"
Tiết Văn Trường lạnh lùng cười, không vội vã ra tay mà vẫn chắp hai tay sau lưng, nhìn Phan Lâm đang tới gần mình. "Thế nào? Câu muốn dùng châm, điểm huyệt hay là cắt đứt kinh mạch nào? Đến đây đi, cho dù cậu có dùng bất kì thủ đoạn nào thì trong mắt tôi cũng chỉ là thủ đoạn của mấy thằng nhãi ranh thôi. Đừng làm cho tôi thất vọng quá đấy nhé! Ha ha ha..." Tiết Văn Trường nói xong lập tức cười to.
Mọi người chỉ thấy Phan Lâm giơ một ngón tay lên, đầu ngón tay mang theo kim châm cứ thế bắn thẳng về phía Tiết Văn Trường.
Vèo!
Kim châm cứu bay thẳng về phía Tiết Văn Trường như sao băng. "Buồn cười, tốc độ ra kim châm cứu chậm như rùa thế mà cũng dám mang ra khoe khoang!" Tiết Văn Trường bày ra vẻ mặt xem thường, tiếp tục cười to, sau đó anh ta lập tức vươn ngón tay ra kẹp lấy cái kim châm cứu đang lao về phía mình.
Phút chốc, kim châm cứu đã bị Tiết Văn Trường vững vàng kẹp lấy trên đầu ngón tay. "Ồ"
Đệ tử bốn phía thốt lên kinh ngạc. "Kẹp được rồi đó hả?" "Trời, tốc độ ra kim châm của Phan Lâm kia chậm như thế, sao mà sư huynh Tiết Văn Trường không tiếp nổi được?" "Đúng là trò cười mà, thực lực chỉ có như vậy mà cũng dám bước lên khiêu chiến với sư huynh Tiết Văn
Trường ư? Cái tên Phan Lâm này không bị ngớ ngẩn đấy chứ?" Không ít người khịt mũi coi thường, mở mồm chửi bậy. "Chỉ vậy thôi à?"
Dưới cây hoa đào, đôi lông mày lá liễu của Tử Miểu nhíu lại, bà ta bỏ lại một câu, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Y thuật kỳ diệu cái gì chứ, bây giờ xem ra bà ta đã bị lừa rồi! Đúng là lãng phí thời gian mà.
Trên đài đá. "Thủ đoạn của Phan Lâm chỉ có thể thôi sao? Đúng là làm cho người ta thất vọng." Thanh niên nhìn chằm chằm vào tình cảnh trên đài lúc này, trên mặt anh ta cũng lộ ra dáng vẻ thất vọng.
Anh ta nghiêng đầu nói với ông cụ: "Tôn trưởng, nếu người bận việc thì cứ về trước đi ạ. Lần này là do đệ tử sai sót, đệ tử không ngờ cái tên Phan Lâm này đúng như mọi người từng nói, chỉ là một tên không biết trời cao đất rộng, cả ngày chỉ biết ba hoa bốc phét.." "Không! Cậu nói sai, cũng nhìn lầm rồi!" Ông cụ đột nhiên nghiêm túc nói.
Người thanh niên ngẩn ra, nhìn ông cụ, mới phát hiện ánh mắt ông cụ sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tiết Văn Trường!
Nói đúng hơn là ông cụ đang nhìn chằm chằm vào cái kim châm cứu trên tay Tiết Văn Trường! "Tôn trưởng, sao vậy ạ?" Thanh niên cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi lên tiếng.
Nhưng mà ông cụ lại im lặng không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn vào cái kim châm cứu kia, ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một lần.
Cuối cùng! “Ầm!”
Một tiếng vang quỷ dị truyền đến từ trung tâm Y Thánh Đài!
Tất cả mọi người hãi hùng không thôi! Họ thấy cái tay đang kẹp kim châm cứu của Tiết Văn Trường đột nhiên nổ tung. Máu thịt tung toé, năm ngón tay đứt hết, lòng bàn tay vỡ nát, hình ảnh vô cùng máu me. "A!!!"
Tiết Văn Trường thảm thiết hét lên, đau đến mức suýt chút nữa ngã xuống đất. "Cái gì thế?" Huỳnh Tài Quang bối rối nhìn chằm chằm vào những thứ vừa diễn ra trước mắt mình.
Tử Miểu vốn đang muốn rời đi cũng lập tức ngừng bước, quay đầu nhìn xem. qua đó
Thu Phương kinh ngạc không ngớt.
Xung quanh vang lên tiếng la hét của mọi người, sôi trào không thôi. "
chuyện gì thế này?" "Tại sao tay của sư huynh Tiết Văn Trường lại... lại nổ tung như thế?"
Mọi người nghi hoặc liên tục hỏi.
Đúng lúc này đột nhiên Lý Đại hô to: "Võ kỹ! Là võ kỹ!"
Lời này vang lên, xung quanh lập tức yên tĩnh không ít, họ lại thấy Lý Đại chỉ vào Phan Lâm, thể thảm hô to: "Hắn dùng võ kỹ! Thằng chó này dùng võ kỹ tổn thương sư huynh Tiết Văn Trường! Hắn phạm quy rồi!" "Cái gì?" "Hắn lại dám dùng võ kỹ?" "Đáng chết!" "Thật là hèn hạ!" "Đúng là cái thứ thấp hèn!" Các đệ tử dồn dập chửi bới, đám đông vô cùng phẫn nộ. Thế nhưng Ngũ Tôn Trưởng đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng quát: "Im lặng hết đi!"
Lúc này không khí xung quanh mới dịu lại một chút. "Tôn trưởng! Phan Lâm phạm quy! Mong người lập tức hủy bỏ trận quyết đấu này, phán chết cho Phan Lâm ạ!" Lý Đại vẫn tiếp tục hét lên không thôi.
Nhưng Ngũ Tôn Trưởng vẫn nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Phan Lâm vẫn chưa phạm quy, cậu ta không dùng võ kỹ. Thứ mà cậu ta vừa dùng chính là y thuật bình thường!" "Cái gì?"
Lý Đại kinh ngạc. "Sao có thể có chuyện đó được?" "Y thuật...sao có thể đem lại hiệu quả như thế?"
Các đệ tử đều không tin lời Ngũ Tôn Trưởng nói.
Lúc này ông cụ vốn yên lặng đứng bên quan sát nãy giờ đột nhiên lớn tiếng nói: "Ngũ Tôn Trưởng nói không sai, đúng là Phan Lâm không dùng võ kỹ, cái mà cậu ta vừa dùng chính là y thuật thuần túy nhất!"
Mọi người thi nhau quay đầu lại nhìn, thấy người vừa nói lập tức kinh ngạc hỗ lên. "Tam Tôn Trưởng!" "Trời ạ, Tam Tôn Trưởng đến lúc nào thế?"
Không ít người vội vã chắp tay làm lễ: "Các đệ tử xin chào Tam Tôn Trưởng a!"
Hiện trường có chút hỗn loạn.
Người phụ nữ xinh đẹp kia cũng khá là kinh ngạc, vội vã đứng dậy chào hỏi: "Tam Tôn Trưởng đến rồi sao? Nhanh qua đây ngồi đi!" "Không cần Ngũ Tôn Trưởng để tâm, tôi chỉ đi ngang qua thôi, thấy có quyết đấu nên mới tới xem một chút. Tôi đứng đây là được rồi, quyết đấu sinh tử trang nghiêm thần thánh, không thể quấy rầy! Nhanh kêu bọn họ tiếp tục quyết đấu đi!" Tam Tôn Trưởng lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ xinh đẹp lập tức gật đầu hồ lên: "Tiếp tục quyết đấu!"
Nhưng mà đoạn đối thoại vừa rồi vẫn làm cho mọi người hãi hùng khiếp vía.
Rốt cuộc cái người tên Phan Lâm này đã dùng thủ đoạn gì mã có thể biến tay Tiết Văn Trường thành như vậy?
Y thuật của anh ta đã đến mức nào rồi?
Trong lúc mọi người còn nhìn nhau nghi hoặc, Phan Lâm đã di chuyển đến gần Tiết Văn Trường. "Chó má! Ông đây muốn mày phải chết!"
Tiết Văn Trường nổi giận, đột nhiên vung mạnh cánh tay còn lại lên.
Vèo vèo vèo vèo.
Một số lượng lớn kim châm cứu từ trong lòng bàn tay anh ta bắn ra ngoài, không khác nào tấm lưới lớn mà phóng thẳng về phía Phan Lâm, bủa vây quanh người anh.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!..
Toàn bộ đống kim châm cứu ấy đồng loạt đâm vào người Phan Lâm.
Tiết Văn Trường thấy thế thì mừng rỡ như điện: "Ha ha ha ha, Phan Lâm! Mày thua rồi! Mày chết chắc rồi! Ha ha ha ha.." "Đây là Bắc Đấu Huyền Độc Châm Pháp!" Có đệ tử thấy vậy kinh ngac lên. thốt "Bắc Đấu Huyền Độc Châm Pháp tổng cộng sử dụng chín chín tám mươi mốt kim châm cứu, toàn nhằm vào tử huyệt của đối phương để đâm vào. Một khi để chúng đâm vào người có là thần tiên cũng khó mà cứu được. Sư huynh Tiết Văn Trường lợi hại quá, tám mươi mốt kim châm này đâm hết vào người tên Phan Lâm kia rồi!" "Nói như thế có nghĩa là Phan Lâm chết chắc rồi, đúng không?" "Không sai, chỉ sợ cho dù tôn trưởng có ra tay cũng không cứu được! Thắng bại đã rõ ràng rồi!"
Mọi người liên tục nói.
Lúc này những người đặt hết niềm hi vọng vào Phan Lâm đều cảm thấy thất vọng.
Trận đấu này cứ kết thúc như vậy ư?
Sao lại giống kiểu đầu voi đuôi chuột thế chứ?
Nhưng mà một giây sau, Phan Lâm đột nhiên lấy ra kim châm cứu màu bạc tự đâm lên người mình mấy lần, đâm thẳng vào giữa chỗ của tám mươi mốt cái kim châm cứu ban nãy đâm vào.
Chỉ một thoáng, xung quanh yên lặng như tờ!
Tất cả con mắt của mọi người xung quanh, đều trợn to hết cỡ nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình...