Chương 1806
Chương 1806: Nhận là học trò chính tông?
Giờ ông này không thèm ám chỉ bóng gió nữa mà nói thắng ra luôn rồi à? Xem ra Tam Tôn Trưởng thật sự không chờ được nữa rồi. Phan Lâm quét mắt nhìn ông ta một cái, đang nghĩ cách nên trả lời thể nào thì Tam Tôn Trưởng lại tiếp tục hùng hổ quát: "Phan Lâm, cậu còn do dự cái gì nữa? Làm sao thế? Chẳng lẽ cậu không muốn dâng Lạc Linh Huyết lên tặng cho cung chủ sao? Cậu không tự nhìn lại bản thân xem mình là cái thá gì à! Lạc Linh Huyết ở trên người cậu thật sự rất phung phí của trời cho, chỉ có cung chủ mới có thể phát huy được uy lực thật sự của nó mà tôi! Cậu đã hiểu chưa?"
Ánh mắt Phan Lâm trở nên rét lạnh, anh đang định mở miệng đáp lại thì cung chủ Mạc Tâm lại lên tiếng: "Được rồi Tam Tôn Trưởng, ông bớt nói lại đi, Phan Lâm có được mười giot Lac Linh Huyết thì đó là vận may của cậu ta! Nó là đồ của cậu ta rồi, làm sao chúng ta có thể chiếm đoạt đồ của người khác một cách tùy tiện được chứ?" Tam Tôn Trưởng sửng sốt: "Cung chủ, chuyện này .." "Mặc dù Lạc Linh Huyết rất tốt, nhưng nó cũng vô duyên với tôi, chúng ta theo đuổi con đường trường sinh, cần chú ý lòng trong sạch không có tạp chất, cứ thuận theo tự nhiên, nếu để mấy giọt Lạc Linh Huyết này làm mất lòng thanh tịnh thì chỉ làm tâm ma tăng cao, đến lúc đó không có được mà còn lại mất." Cung chủ Mạc Tâm lắc đầu. Tam Tôn Trưởng mấp máy môi, cuối cùng ông ta cúi thấp đầu nói: "Vâng!" "Phan Lâm, cậu không cần phải lo lắng đâu, ta sẽ không cướp đi Lạc Linh Huyết của cậu mà ngược lại, ta sẽ chú trọng bồi dưỡng cậu!" "Bồi dưỡng sao?" Phan Lâm sững sờ. "Cậu có biết vì sao trong khoảng thời gian này ta phải bế quan không?" "Chuyện đó... đệ tử không biết." "Thực tế, những ngày gần đây Thiên Cung ta không còn yên ổn nữa, có nhiều thể lực luôn tìm đến gây phiền toái! Ta không thể không bế quan để tu luyện để đột phá cấp bậc công pháp, tăng thực lực lên, trấn áp được mấy kẻ bên ngoài xâm phạm vào đây. "Thì ra là thế" "Đoạn thời gian trước người của Tử Huyền Thiên cũng đến gây sự mà đúng không? Ta cũng có nghe qua, cậu đã lập công rất lớn đấy! Cậu có thể đánh bại được những người trong bốn Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, từ đó có thể thấy được thiên phú của con nhất định không phải hạng tầm thường! Tính thời gian thì ngày mai sẽ tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ, ngày mai sẽ có khách quý đến chơi, ta có ý muốn cậu đại diện Trường Sinh Thiên Cung chúng ta so tài với khách quý đó! Nếu như cậu có thể thắng được, ta sẽ nhận cậu là đệ tử nhập thất!" Cung chủ Mạc Tâm cười nói. "Nhận làm đệ tử nhập thất sao?"
Hô hấp của Phan Lâm lập tức trở nên dồn dập, anh lập tức chắp tay nói lớn: "Cảm ơn cung chủ!" Đương nhiên Phan Lâm sẽ đồng ý rồi. Nói về y thuật, ở Trường Sinh Thiên Cung này thi cung chủ chắc chắn là đứng trên cao nhất rồi. Nếu anh được cung chủ Thiên Cung chỉ điểm và dạy bảo, Phan Lâm chắc chắn sẽ được ích lợi không nhỏ. Anh cũng là người yêu thích y học, có cơ hội này, làm sao anh buông tha được chứ? Tất nhiên anh sẽ nhiệt tình đồng ý rồi. "Hả? Nhận Phan Lâm làm đồ đệ?"
Sắc mặt của Tam Tôn Trưởng tái nhot đến cực độ, ông ta gấp gáp bước lên trước nói: "Cung chủ! Ngài... Xin ngài hãy suy nghĩ kĩ lại! Phan Lâm này, lòng không trung thực, xảo quyệt låm chiêu! Ngài... Sao ngài lại thu cậu ta làm đệ tử nhập thất được chứ? Không thể thể được!" "Tam Tôn Trưởng, ta nghĩ chắc là ông có
truyện gì hiểu lầm với Phan Lâm rồi đúng không?" Cung chủ khó hiểu nên hỏi. "Cung chủ... Trong Thiên Cung chúng ta có vô số đệ tử xuất sắc, thiên tài yêu nghiệt thì lại càng nhiều hơn, không muốn ngài sẽ chọn lọc đệ tử tham gia tiệc trà này sao? Vì sao đột nhiên lại xác định là Phan Lâm rồi?" "Tôi cảm thấy để cho Phan Lâm đại diện chúng ta thì chắc chắn sẽ thắng. "Nhưng mà.." "Được rồi, tôi tự biết có chừng mực. Cung chủ Mạc Tâm lạnh nhạt nói.
Tam Tôn Trưởng cũng đành thôi. "Bây giờ ông đi nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ phải người đưa cho ông thuốc tôi tự tay nấu, để cho ông nhanh chóng bình phục, ngày mai còn tham gia tiệc trà nữa, ông cũng không cần quá mức căng thẳng, ngày mai cũng không phải trận chiến sinh tử gì, chỉ là so tài một chút mà thôi!" Cung chủ Mạc Tâm cười nói. "Vâng, thưa cung chủ. Phan Lâm cũng không nói nhiều nữa, làm lễ chào bà ấy rồi quay người rời đi.
Khi nhìn bóng lưng Phan Lâm rời đi, Tam Tôn Trưởng lại nghiến răng nghien lợi, cực kì không cam lòng. "Cung chủ, ngài thật sự muốn bồi dưỡng người này sao? Tên này không rõ lai lịch, lầm chiêu nhiều kế, ngài mà bồi dưỡng cậu ta thì tôi sợ là... nuôi hổ trong nhà đấy!" Tam Tôn Trưởng bối rối, lo âu đến mức chân tay luống cuống. "Nói cậu ta không rõ lai lịch thì hơi quả rồi đấy! Tôi đã nằm được những thông tin về Phan Lâm rồi! Chuyện lúc trước cậu ta bị oan nên mới bị trục xuất khỏi Thiên Cung, nhưng trên thực tế cậu ta vẫn là đệ tử của Thiên Cung ta như lúc đầy.” Cung chủ Mạc Tâm lại nói: "Tuy vài năm sau cậu ta mới quay trở lại, kiến thức y học thì không phải học từ y thuật của
Thiên Cung, cũng không biết là người nào đã dạy cho cậu ta, nhưng dù thể nào đi nữa, chúng ta vẫn nên cho cậu ta một cơ hội." Tam Tôn Trưởng thở dài, biết không thể làm gì được. "Ông không cần quá mức lo lắng đầu, Tam Tôn Trưởng! Về phần Phan Lâm, tôi đã có dự tính rồi." Thấy Tam Tôn Trưởng lo läng như thế, cung chủ Mạc Tâm lại an ủi một câu. "Dự tính?" "Chuyện Đại Tôn Trường chết, mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi vẫn cảm thấy khá liên quan với Phan Lâm, việc này cần điều tra lại cho kỹ. Mặc khác, Lạc Linh Huyết ở trong tay Phan Lâm... Ông đòi thẳng thừng công khai như thế đúng là thiếu cân nhắc" "Hả? Cung chủ muốn có Lạc Linh Huyết à?" "Mười giọt Lạc Linh Huyết không phải thứ tầm thường, làm sao không muốn được chứ? Nếu có sự hỗ trợ của mười giọt Lạc Linh Huyết, Trường Sinh Thiên Cung ta còn sợ ai? Cho nên tôi muốn có được Lạc Linh Huyết là vì Thiên Cung chứ không phải là vì ham muốn cá nhân đầu!" "Cung chủ thật sáng suốt." "Nhưng ép Phan Lâm giao ra kiểu như ông thì sao tôi đồng ý cho được? Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải làm tổn hại đến uy nghiêm của tôi sao?" "Ý của cung chủ là?" "Trước tiên cử để Phan Lâm dùng trước đã, tôi nghĩ qua một thời gian ngắn nữa cậu ta sẽ phải tự nguyện giao Lạc Linh Huyết cho tôi thôi." "Tức là... vào tiệc trà ngày mai..." "Phái xem biểu hiện của Phan Lâm thế nào, nếu như cậu ta thật sự có thiên phú xuất chúng thì tôi cũng bằng lòng nhận cậu ta làm đệ tử nhập thất" "Cung chủ, chuyện này.." "Ông đừng vội phản đối, tôi cũng đã suy nghĩ rồi! Những ngày gần đây, tôi nhận được tin bên kia xuất hiện mấy đệ tử vô cùng xuất sắc, hơn nữa cũng không phải dạng tầm thường. Các đệ tử thường thường trong Thiên Cung ta dù có được đào tạo thì sợ là chúng nó cũng không phải đối thủ của đám yêu nghiệt đảng sợ kia! Nên tôi mới chọn Phan Lâm, bồi dưỡng cậu ta thành vũ khí sắc bén của Thiên Cung đối phó với Hiệp hội." Cung chủ Mặc tâm lại trở lại ghế ngồi, lấy cuốn sách cổ kia ra, vừa xem vừa nói. "Thì ra là thế, cung chủ thật sự nhìn xa trông rộng, trí tuệ vô song, chúng tôi không thể bằng được!" "Đừng nịnh nữa, đi xuống đi" "Vâng, cung chủ."
Tam Tôn Trưởng khom người xuống chào bà ấy rồi chậm rãi ra ngoài Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Chương 1807: Một người có thể đánh cũng không có là sao?
Sự đam mê mà Phan Lâm dành cho y học là không bao giờ hết. Mặc dù anh ở lại Thiên Cung vào tình cảnh này là cực kỳ nguy hiểm, nhưng anh vẫn chọn ở lại, như vậy anh mới có thể học được toàn bộ y thuật trong Thiên Cung. Những cuốn sách ở Từ Bi Thất và khu sách cấm của tàng thư các Phan Lâm cũng đã xem được bảy mươi đến tám mươi phần trăm, trong lòng cũng có không ít thắc mắc cần người giải đáp. Nếu có thể nghe được cung chủ Mạc Tâm giải thích thắc mắc thì y thuật của Phan Lâm sẽ tăng lên cấp độ rất lớn. "Cái gì cơ? Cung chủ muốn nhận anh là đồ đệ hả?"
Ở ngôi nhà tranh dưới núi, bà cụ Ôn đang nằm trên giường nghe vậy thì ngồi dậy, nhìn Phan Lâm với vẻ khó tin. "Vâng, bà ấy nói là ngày mai sẽ tham gia tiệc trà nào đó. Bà cụ Ôn, bà có biết tiệc trà này nghĩa là gì không?" Phan Lâm vừa châm cứu cho Phương Vũ Yên vừa hỏi bà ta. "Tiệc trà này chỉ là một cuộc nói chuyện giữa cung chủ của chúng ta với lãnh tụ của mấy thể lực khác thôi, ngược lại cũng không có gì quan trọng, nhưng mà gần đây Thiên Cung không yên ổn, tiệc trà lần này có thể sẽ có chút sóng gió!” Bà cụ Ôn nói tiếp: “Mà cậu cũng đừng lo lắng, tôi nghĩ chắc ngày mai sẽ có một số người khiêu chiển Thiên Cung ta, cậu chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của cung chủ, ra tay giáo huấn bọn họ là được! Tôi nghĩ với thực lực của cậu thì những người kia không phải là đối thủ đâu." "Thì ra là thế .." "Phan Lâm, tuy cung chủ nhận cậu làm đồ đệ cũng xem như một việc may mắn, nhưng cậu... tình cảnh bây giờ của cậu cũng không lạc quan đầu, nếu cung chủ mà biết truyện của cậu, vậy cậu sẽ.." Bà Ôn ngập ngừng, muốn nói ra lại thôi. "Bà cứ yên tâm, tôi đã có kế hoạch rồi. Vũ Yên cần phải chữa trị một thời gian nữa, tạm thời không thể rời khỏi đây, tôi đã lấy được một số thuốc tốt ở Thiên Cung có thể giúp ích cho cô ấy trong việc chữa trị. Tôi nghĩ không lâu nữa tôi có thể đưa cô ấy rời khỏi đây an toàn rồi." "Mà thôi, đó là quyết định của cậu, bà già này chi có thể chúc cậu may mån..." Bà cụ Ôn thở dài, cũng không nói nhiều nữa. Sáng sớm hôm sau, Phan Lâm đến thẳng Nhật Nguyệt Tinh Cung. Nhưng anh vừa tới gần cung điện thì bắt gặp vài đệ tử của Thượng Thanh Cung đang đứng bên đường. "Sư huynh Lâm, anh tới rồi à!"
Mấy đệ tử kia vừa nhìn thấy Phan Lâm thì lập tức mừng rỡ, từ từ chạy tới gần anh. "Mấy cậu tới đây làm gì?" Phan Lâm không hiểu chuyện gì. "Sư huynh Lâm, là Nhị Tôn Trưởng bảo chúng tôi tới đây!" "Nhị Tôn Trưởng?" "Đúng vậy, Nhị Tôn Trưởng nghe tin sư huynh được cung chủ chỉ định tham gia tiệc trà nên lập tức bảo chúng tôi đến đây chờ anh từ sớm, rồi đưa hai viên thuốc do chính tay Nhị Tôn Trưởng luyện ra là Huyền Thanh đan và Hoạt Hồn đan cho sư huynh." Đệ tử kia lại nói tiếp: “Nhị Tôn Trưởng còn dặn rằng anh có được cơ hội này cũng không dễ dàng gì, nhất định phải nắm bắt thật tốt! Những viên thuốc này sẽ giúp anh nổi bật trong tiệc trà, làm cung chủ hài lòng đấy! Như thế thì khả năng anh trở thành đệ tử nhập thất của cung chủ càng lớn hơn nữa!"
Nói xong, đệ tử kia lập tức đưa mấy cái hộp cho anh. Phan Lâm có hơi sững sờ, nhìn những cái hộp mà đệ tử kia đưa đến với vẻ bất ngờ. Một hồi sau, anh mới thở dài một hơi. "Cảm ơn Nhị Tôn Trưởng giúp tôi." "Sư huynh khách sáo quả rồi!" "Chuyện của Thượng Thanh Cung ra sao rồi?" "Sư huynh yên tâm đi, Nhị Tôn Trướng đã sắp xếp thỏa đáng, bây giờ cả Thượng Thanh Cung đang trong thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, các suy huynh bị thương cũng đã chữa trị xong rồi." "Vậy thì tốt rồi." "Sư huynh! Chúng tôi đi trước đây, chúc anh đạt được dùng mãnh giương cánh như đại bàng!" Mấy tên đệ tử kia làm lễ chào Phan Lâm rồi lập tức quay người rời đi.
Phan Lâm nhìn mấy cái hộp trong tay mình, nở nụ cười đăng chát, sau đó anh cất mấy cái hộp này đi rồi tiến vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Mới lại gần cung điện đã cảm nhận được sự rộn ràng tấp nập của bầu không khí trong cung điện. Cung điện rất náo nhiệt, cả trong lẫn ngoài đều là người, hình như các khách mời đã đến rồi.
Nhưng khi Phan Lâm quan sát những người này, anh không khỏi trợn mắt há mồm. "Cô Sơn?" Phan Lâm giật mình thì thào. Không ngờ... mấy người khách lại đến từ Cô Sơn! Họ đang đứng ở hai bên trái phải của cung điện. Cùng lúc đó, Tử Tôn Trưởng dẫn theo đội chấp pháp của mình đi tới, quây quanh Nhật Nguyệt Tinh Cung chật như nêm cổi.
Nhìn thấy Phan Lâm đi tới, lông mày của Tử Tôn Trưởng hơi giật giật, ông ta hừ một tiếng nhưng cũng không nói gì. Lúc này, một giọng trầm thấp vang lên: "Phan Lâm!"
Phan Lâm quay đầu lại, không khỏi sững sờ: "Nhị Tôn Trưởng? Sao người lại tới đây?" "Cấp bậc của các vị khách quý đến dự tiệc trà hôm nay ngoài dự liệu của chúng ta, cung chủ tạm thời gọi các trưởng lão đến đây." Nhị Tôn Trưởng đáp. "Thì ra là vậy." Phan Lâm gật đầu, sau đó chắp tay với ông ta: "Cảm ơn Nhị Tôn Trưởng đã tặng thuốc. "Thắng nhãi này, đây là cơ hội để bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng đay! Nám bắt cơ hội này, trở thành đệ tử nhập thất của cung chủ, đường lớn huy hoàng đang chờ con bước lên! Ăn viên thuốc ta chuẩn bị cho con đi, biển hiện cho tốt vào." Nhị Tôn Trưởng khẽ mỉm cười, trong mắt đều là sự khen ngợi cổ vũ. Phan Lâm nhe gật đầu rồi đi vào trong, nhưng không ngờ anh vừa bước vào cửa thì một tiếng “Bốp!" nặng nề vang lên, sau đó một người bay ra, ngã lăn lóc bên cạnh của Phan Lâm. Là một đệ tử! Phan Lâm ngẩn ra, anh còn chưa kịp phản ứng thì người đệ tử kia đã nhổ ra ba ngụm máu tươi, sau đó gục xuống rồi ngất đi, không biết còn sống hay đã chết. "Cái gì thế?" Sắc mặt Nhị Tôn Trưởng trầm xuống.
Lúc này, một tiếng quát đầy ngang ngược từ bên trong vọng ra: "Trường Sinh Thiên Cung này bị gì vậy? Không có một người nào đánh được là sao?"