Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1404​


















Chương 1404: Không phải tôi thua mà là ông thua



Rầm một tiếng, vách tường sụp đổ, trong



văn phòng làm việc, bụi đất bay tứ tung, cảnh



tượng vô cùng bừa bộn.



Phan Hằng Chí và đám người của nhà họ



Phan đều vội vàng lùi ra đến bên ngoài cửa.



Chiến đấu bằng vũ lực này vượt quá khả



năng của bọn họ, ở mức chiến đấu như thế



kia, bọn họ đi lên chỉ là đi chịu chết mà thôi.



Chẳng qua điều khiến cho bọn họ khiếp



sợ chính là, vì sao ngay cả một người như



Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, từ trên tay của



bác sĩ Lâm cũng không chiếm được chỗ hời.



Vị bác sĩ Lâm này... thật đúng là đáng sợ.



Rõ ràng bác sĩ Lâm này còn trẻ như thế.



Mọi người không dám thở mạnh, ánh



mắt của bọn họ đều gắt gao nhìn chằm



chăm Phan Lâm.



Bàn tay giống như sắt thép kia đã bóp



chặt lấy cổ của Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ.



Chiếc cổ khô quắt bị bàn tay cứng rắn kia



bóp đến mức biến dạng, gương mặt già nua



của Phong Thanh Vũ lập tức đỏ lên, nhưng



ông ta cũng không chút nào hoảng hốt.



Ngược lại còn là vẻ mặt lạnh nhạt, sắc



mặt ông ta đỏ lên, nhìn càng thêm phân quỷ



dị.



“Hả?” Phan Lâm cảm thấy có gì không



ổn.



Vào lúc này đây, anh không quan tâm



được nhiều như thế, trực tiếp vung quyên lên



đánh vê phía Phong Thanh Vũ, dự định đánh



cho ông ta u đầu mẻ trán.



Thế nhưng ngay trong nháy mắt khi nắm



đấm của Phan Lâm đánh về phía ông ta.



Vèo.



Phong Thanh Vũ ở trong tay Phan Lâm



lại đột nhiên biến mất.



Phan Lâm có thể cảm giác được rất rõ



ràng, ở giữa lòng bàn tay mình có một loại



cảm giác trơn trượt giống như con lươn vậy,



sau đó thì không thấy bóng dáng của Phong



Thanh Vũ đâu nữa.



“Súc cốt công!”



(Súc Cốt Công là môn công phu này có



thể khiến cho toàn thân thu lại, thu nhỏ lại



các xương trong cơ thể và có thể nhẹ nhàng



chui qua các lỗ khe hẹp.)



Nhận ra được cảm giác này, Phan Lâm



lập tức ý thức được nguyên do, đồng thời



anh cũng hiểu ra, chính mình trúng kế của



Phong Thanh Vũ.



Ông ta cố ý để cho anh bóp lấy cổ của



mình, sau đó lợi dụng súc cốt công để tránh



thoát, tiếp theo là phản kích.



Ở khoảng cách gần như thế, cho dù ông



ta có tung ra bất kỳ công kích gì, Phan Lâm



cũng không thể nào tránh thoát.



Quả nhiên, râm một tiếng, phần lưng của



Phan Lâm trúng một trưởng, Phong Thanh



Vũ đánh vào sau lưng của Phan Lâm.



Một luồng sóng khí có thể đánh nát sắt



thép từ lòng bàn tay Phong Thanh Vũ bắn ra,



tất cả những tạp vật xung quanh đều bị cơn



sóng khí này làm cho vỡ vụn, có thể thấy



được mức độ đáng sợ của cơn sóng khí kia.



Chỉ là... Phan Lâm không hề động một



chút nào.



Trong ánh mắt của Phong Thanh Vũ lộ ra



vẻ ngạc nhiên.



“Là thân thể Tiên Thiên Cương ư?” Ông



ta nghẹn họng nhìn trân trối.



Bịch một tiếng, nắm đấm của Phan Lâm



cũng không chậm, anh đột nhiên quay người,



đánh về phía đối diện.



Bịch bịch bịch.



Sóng khí trên nắm đấm giống như hình



vòng bộc phát, trực tiếp xuyên thủng cửa



kính cường lực ở phía trước, nổ tung ra cao



ốc, đánh về phía chân trời.



Một cú đấm đáng sợ này, Phong Thanh



Vũ may mắn né tránh được.



Tốc độ của ông ta quá nhanh, mặc dù



tốc độ của Phan Lâm đã rất nhanh, nhưng so



sánh hai bên với nhau, nói cho cùng Phan



Lâm vẫn kém hơn một bậc.



Phan Lâm cau mày, thu quyền lại, ánh



mắt nhìn ông ta.



Lại thấy Phong Thanh Vũ xuất hiện ở bên



cạnh cửa sổ, hơi thở của ông ta dồn dập, vẻ



mặt ngưng trọng nhìn Phan Lâm.



“Không nghĩ đến cậu còn ít tuổi như thế



lại có được thực lực mạnh như vậy, hơn nữa



còn có cả thân thể Tiên Thiên Cương, lời đồn



quả nhiên là thật, bác sĩ Lâm, cậu quả nhiên



là Thiên Kiêu ưu tú nhất.” Phong Thanh Vũ



trâm giọng lên tiếng.



“Ông cũng rất giỏi, thật đúng là Đạo



Hoàng, tốc độ và khả năng phản ứng này của



ông, khắp cả nước này, chắc hẳn không một



ai có thể so sánh được với ông.



“Bản lĩnh của cơ thể này bắt đầu khổ



luyện từ lúc năm tuổi cho đến tận bây giờ,



bản lĩnh mấy chục năm đánh nhau với cậu,



thế nhưng lại chẳng chiếm được một xíu hời



nào,
chuyện này có gì đáng để kiêu ngạo



chứ?” Sắc mặt Phong Thanh Vũ không chút



thay đổi nói.



“Hơn nữa cậu có thân thể Tiên Thiên



Cương, tôi muốn phá được thân thể cứng rắn



này của cậu cũng là một việc rất khó khăn,



xem ra trận chiến hôm nay không dễ dàng



như những gì tôi đã nghĩ.”



“Không cần phí lời, nếu như ông muốn tái



chiến thì ra tay đi.”



Phan Lâm bình tĩnh nói, đồng thời đã thôi



động sức mạnh trong người, chuẩn bị một



lần nữa xông đến.



Anh có thân thể Tiên Thiên Cương để hộ



thân, trong lúc đánh giết căn bản không hề



cố ky, hoàn toàn không cần chú ý đến Phong



Thanh Vũ tập kích, tuy tốc độ của Phong



Thanh Vũ không hợp thói thường, thế nhưng



sức mạnh của ông ta cũng bị tổn hại đáng kể.



Hiển nhiên Phong Thanh Vũ cũng biết



được điểm này, thế nhưng ông ta tin tưởng



vững chắc, cho dù có là thân thể Tiên Thiên



Cương thì cũng có sơ hở, chính mình chỉ cân



cơ hội, bắt lấy sơ hở của đối phương, muốn



đánh bại Phan Lâm cũng không phải là việc



khó.



Nếu cứ như thế chạy trối chết, tên tuổi



Đạo Hoàng của ông ta sẽ bị tổn hại đến mức



gân như không còn.



Phan Lâm đến gần, quyền cước rung



động, khí kình càng giống như gió bão dập



dờn quanh người Phong Thanh Vũ, giống



như một con dao sắc, không ngừng cứa vào



tay chân của ông ta, hạn chế hành động của



Phong Thanh Vũ.



Nhưng thể công mạnh như mưa to gió



lớn này cũng không thể hoàn toàn hạn chế



Phong Thanh Vũ.



Ông ta vẫn rất quỷ mị như cũ, giống như



thuấn di né tránh mỗi đợt công kích của



Phan Lâm.



Phan Lâm chỉ có một thân lực lượng đơn



thuần, nhưng lại không chạm đến một sợi



tóc của Phong Thanh Vũ.



Ngược lại theo thế công của Phan Lâm



càng lúc càng điên cuồng, chính bản thân



anh cũng bắt đầu thở hồng hộc.



Phong Thanh Vũ đắc ý né tránh, lộ ra



dáng vẻ thoải mái, mặt không đỏ, hơi thở



không gấp, sóng khí quanh thân không có



bao nhiêu dao động.



“Nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, thể lực



của bác sĩ Lâm kia nhất định không thể



chống đỡ được, đến khi đó cậu ta không thể



duy trì được thân thể Tiên Thiên Cương, cậu



ta chắc chắn sẽ thất bại.” Bên này, hai mắt



của Phan Hằng Chí sáng lên, không nhịn



được, anh ta khẽ cười một tiếng.



“Ha ha ha, thắng chắc rồi.”



“Chẳng lẽ hôm nay Đạo Hoàng sẽ lấy đi



đầu của bác sĩ Lâm kia?”



“Đối với nhà họ Phan chúng ta mà nói,



đây chính là việc vui lớn, dù sao cứ như thế



có thể bớt đi một mối họa lớn.”



“Không đến mức là mối họa đâu, nếu



nhà họ Phan chúng ta dốc hết toàn lực thì sợ



gì bác sĩ Lâm chứ? Hơn nữa nhà họ Phan



chúng ta cũng hy vọng có thể mời được



người này, nhưng nếu người này đã ngu xuẩn



mất khôn như thế, diệt cậu ta đi cũng không



sao.”



Người nhà họ Phan không ngừng bàn



tán, từng người đều có dáng vẻ kích động.



Hình ảnh chiến đấu của nơi này vô cùng



dữ dội, phần lớn đồ vật bên trong phòng làm



việc đã bị đập nát, toàn bộ tường đều có



dáng vẻ lung lay sắp đổ, may mắn đây là



tầng cao nhất, không đến mức khiến cho cả



tòa cao ốc này đều sụp đổ, nếu không, cả tòa



cao ốc này sụp đổ, chỉ sợ sẽ phải đối mặt với



nguy hiểm.



Cứ như thế hơn bốn phút trôi qua, Phan



Lâm ngừng lại,



Anh thở hổn hển, trên mặt anh đều là mồ



hôi, cả người đã có chút không đứng vững.



Còn về phần Phong Thanh Vũ thì vẻ mặt



ông ta lạnh nhạt, yên lặng nhìn chăm chú



Phan Lâm, trong mắt ông ta lóe lên sự dữ



tợn.



“Cậu thua rồi!” Ông ta bình tĩnh nói.



“Tôi không ngờ đến thể lực của cậu lại



kém như thế, chỉ mới một lúc mà thôi, cậu đã



hao hết sức lực... Tôi có chút hoài nghi, thực



lực của cậu đáng sợ như thế, liệu có phải là



do mượn thuốc không?”



“Thuốc ư?” Phan Lâm lắc đầu, vừa thở



vừa nói.



“Ông nghĩ quá nhiều rồi, thể lực của tôi



không phải vì mấy quyền cước kia mà tiêu



hao hết, trên thực tế bây giờ không phải là tôi



thua, mà chính là ông thua.”



“Hử?”



Phong Thanh Vũ không khỏi khẽ giật



mình, một lần nữa cho rằng mình nghe lầm.



Nhưng lúc này đây, ông ta đột nhiên ÿ



thức được không đúng, vội vàng nhìn qua



xung quanh.



Lập tức nhìn thấy phần lớn vách tường



xung quanh đã bị đánh sập, trân nhà cũng



mất, thậm chí ông ta còn có thể từ trong



phòng làm việc này nhìn thấy cảnh sắc trên



sân thượng.



Trống trải như thế, chẳng biết vì sao lại



khiến cho ông ta có một loại cảm giác nghẹt



thở, giống như bây giờ chính mình đang ở



trong một lông giam vậy.



“Không ổn rồi!"



Phong Thanh Vũ đột nhiên kêu lên một



tiếng, bỗng nhiên kịp phản ứng.



“Phong Thanh Vũ, ông không trôn thoát



được.”



Phan Lâm khàn giọng nói, sau đó anh



chậm rãi giơ tay lên.



Lúc này mới nhìn thấy đầu ngón tay của



Phan Lâm tràn ra một lượng lớn sợi tơ thể



khí.



Khí nhìn những thể khí này giống như



tiên nữ rải hoa lan ra bốn xung quanh, giống



như là đang móc vào thứ gì đó.



“Đó là thứ gì thế?” Người nhà họ Phan



cũng cảm thấy vô cùng hoang mang.



Phan Hằng Chí cũng gắt gao nhìn chằm



chằm.



Mãi cho đến lúc anh ta nhìn thấy rõ một



thứ trước mắt.



“Nhanh nhìn về phía trước.” Phan Hằng



Chí kêu lên.



Lúc này mọi người mới phát hiện ra,



trước mắt mình xuất hiện một tia sáng nhỏ.



Đó chính là kim châm cứu...



“Chẳng lẽ là..” Phan Hằng Chí cũng kịp



thời phản ứng, vội vàng nhìn lại, mới phát



hiện không chỉ có một chiếc kim châm cứu,



toàn bộ phòng đều có kim châm cứu.



Chúng như một vách tường bao vây lấy



toàn bộ tầng lầu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK