Chương 1400
Chương 1400: Nếu tôi không nói thì sao
Trở lại công ty, Phan Nhã Nam nơm nớp
lo sợ đứng trước bàn làm việc của Phan Lâm.
Gương mặt cô ta trắng bệch, đầu đầy mồ
hôi lạnh, trái tim đập rất nhanh, cơ thể đã có
chút đứng không thẳng rồi.
Răng rắc!
Cửa bị đẩy ra.
“Ất”
Tiếng thét chói tai vang lên.
Phan Nhã Nam sợ tới mức liên tục lùi vê
Sau, cuối cùng không đứng vững được, đặt
mông ngôi dưới đất.
Nhìn thấy Phan Lâm đi tới, toàn than
Phan Nhã Nam run lẩy bẩy.
“Chủ tịch Lâm! Phan Lâm! Anh đừng giết
tôi! Cầu xin anh thả tôi đi! Cầu xin anh thả tôi
đi!” Phan Nhã Nam vội vàng đứng dậy, run
rẩy la lên.
“Thả sao? Bây giờ cô là nhân viên của
Dương Hoa tôi rồi, ngoan ngoãn ở đây làm
việc đi, mỗi tháng tôi sẽ trả cô ba mươi lăm
triệu tiền lương. Yên tâm đi, cô ăn và ở đều
tại công ty.” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Chủ tịch Lâm... Anh đây là đang giam
lỏng tôi đấy...”
Phan Nhã Nam kịp phản ứng, khóc
không ra nước mắt.
Cô ta không phải là kẻ ngốc, lập tức hiểu
rõ được ý đồ của Phan Lâm!
Phan Lâm muốn nhốt cô ta! Dùng cô ta
để khống chế ba cô ta!
Dù sao so với cô ta, ba cô ta Long Ngạo
Thiên càng có địa vị ở nhà họ Phan hơn,
càng có quyên nói
chuyện hơn, tiếp xúc cơ
mật cũng càng nhiêu hơn!
Phan Ngạo Thiên chỉ có một đứa con gái
là Phan Nhã Nam, vốn muốn sinh thêm con
trai, nhưng vì cơ thể nhất định không thể sinh
con, nên lấy chữ nam đặt tên cho con gái, hy
vọng tương lai con gái có thể kế thừa nhất
mạch này của ông ta.
Tuy chỉ là con gái, nhưng Phan Ngạo
Thiên vẫn rất thương cô ta.
Hôm nay rơi vào trong tay Phan Lâm,
sao Phan Ngạo Thiên dám phản kháng? Tất
sẽ ngoan ngoãn phục tùng, Phan Lâm ra
lệnh làm gì sẽ phải nghe theo.
Lúc đó nhất mạch này của Phan Ngạo
Thiên, thật sự sẽ thành phản đồ của nhà họ
Phan rồi...
Phan Nhã Nam vô cùng đau khổ.
Cô †a phát hiện mình tới Giang Thành tìm
Phan Lâm nương tựa, quả thực là sai lâm rất
lớn!
Đây là vừa rời khỏi hang sói, lại vào hang
hổ rồi...
“Giam lỏng sao? Phan Nhã Nam, sao cô
nói chuyện khó nghe như thế? Nếu như tôi
giam lỏng cô, thì sao có thể thuê cô? Chúng
ta đã ký hợp đồng, có đủ hiệu lực pháp lý
đấy!” Phan Lâm bình tĩnh nói, thuận tiện lấy
hợp đồng kia ra, vẫy trước mặt Phan Nhã
Nam.
“Vậy... Chủ tịch Lâm, tôi có thể trở về
không?” Phan Nhã Nam gần như sắp khóc
thành tiếng.
“Trở về sao? Có thể! Cô có thể trở về bất
cứ lúc nào! Cửa ở bên kia, cô đi đi.” Vẻ mặt
Phan Lâm không đổi nói.
Phan Nhã Nam nhìn về phía cửa.
Nhưng mà chỗ đó ngoại trừ một ông cụ
tóc trắng xóa ra, thì không còn ai khác.
Phan Nhã Nam biết, ông lão này chắc
chắn có thực lực không tâm thường, vô cùng
khủng bổ.
Có ông lão này giám sát, cô ta tuyệt đối
không thể rời khỏi Dương Hoa.
Phan Nhã Nam tuyệt vọng.
Cô ta chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
“Thư ký!”
Phan Lâm gọi một tiếng.
“Chủ tịch Lâm, ngài có gì phân phó?”
Một người phụ nữ mặc đồ công sở đeo
kính đen bước nhanh đến.
“Đi, dẫn cô Nam đến chỗ cô ta ở, sắp xếp
thỏa đáng cho cô ta.” Phan Lâm lạnh nhạt
nói.
“Dạ, chủ tịch Lâm, ngài yên tâm đi, đã
chuẩn bị xong cả rồi. Cô Nam, mời đi bên
này!” Người phụ nữ mỉm cười nói.
Phan Nhã Nam lảo đảo đứng dậy, gương
mặt trắng xanh, đôi mắt thất thân, giống như
đã quên mất mình là ai.
Phan Nhã Nam đi theo thư ký và ông lão
kia rời đi, Phan Lâm thì ngồi trước bàn làm
việc, đốt điếu thuốc, suy nghĩ con đường kế
tiếp.
Nhưng đúng lúc này.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên lân thứ hai.
“Mời vào.” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Chỉ thấy cửa được đẩy ra, Hàn Long
bước nhanh vào.
“Chủ tịch Lâm, có mấy vị khách tới.” Hàn
Cửa mở rộng, nhưng Phan Nhã Nam tin
tưởng, nếu như mình đi ra khỏi cánh cửa kia,
chỉ sợ cái mạng nhỏ... Sẽ lập tức không còn.
“Người kia là ai?” Phan Nhã Nam run rấẩy
hỏi.
“Ông ấy là trợ thủ của cô”
“Không! Ông ta là người giám sát tôi, có
phải hay không?” Phan Nhã Nam ôm đầu
gần như nổi điên.
Phan Lâm không nói.