Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1432​



















Chương 1432: Cốc chủ







“Giết tôi ư?”







Phan Lâm sửng sốt một lúc lâu, lấy lại



tinh thân nói: “Không phải là tối hôm qua tôi



đã chứng minh mình trong sạch rồi sao?



Chuyện ở cửa cốc Hông Nhan Cốc không



liên quan tới tôi mà.”







Tối hôm qua sau khi Gia Linh trở về, thì



không có động tĩnh gì nữa, Phan Lâm không



biết là cô ta sẽ cầm giày vội vội vàng vàng đi



tìm Hồng Nhan Cốc tố cáo.







“Đúng là tối qua anh đã chứng minh



mình không liên quan tới chuyện này, nhưng



mà... Người trong cốc vẫn không tha cho



anh, bởi vì anh là đàn ông, hiểu không?” Triệu



Minh Nguyệt nghiến răng nói.



“Chuyện này...”







“Bây giờ anh rời đi còn kịp, nếu tiếp tục ở



lại nơi này, anh sẽ phải chết không thể nghi



ngời”







“Vậy sao? Chẳng lẽ người của Hồng



Nhan Cốc cô chuẩn bị giết người một cách



vô cớ sao?”







“Sẽ không! Vì có Nhã Nam sư muội ở



đây, trong cốc sẽ không trực tiếp ra tay với



anh, dù sao có thể mời được một người



thông qua khảo hạch không đơn giản, nhưng



cho dù như vậy, muốn xử tử anh cũng vô



cùng đơn giản, chỉ cần mượn đao giết người



là được!”







“Mượn đao giết người?”







“Trong cốc quyết định, muốn phái Nhã



Nam sư muội đến trước cấm địa hái thuốc!”



"Ồ... Vậy đi là được.”







“Chẳng lẽ anh không biết cấm địa trong



cốc, là nơi vô cùng nguy hiểm sao?”







“Nguy hiểm?”







“Sở dĩ cấm địa được xưng là cấm địa,



chính là nghiêm cấm bất cứ người nào ra



vào, là nơi sâu nhất trong Hồng Nhan Cốc,



nơi đó tràn ngập khí độc, còn có một số dã



thú khủng bố và cạm bẫy tự nhiên, người



không đủ thực lực, đi vào đó căn bản không



ra được! Cũng chính vì hoàn cảnh đặc biệt



của nó, cho nên sinh ra một số kỳ hoa dị



thảo”







“Nếu chỉ là như vậy, có gì nguy hiểm



chứ? Chỉ có một số khí độc và dã thú mà



thôi, không có gì đáng ngại."







“Nếu thật sự chỉ có những thứ này, đúng



là không có gì đáng sợ, nhưng mà trong cấm



địa đó... Thực ra còn có một người ở?”







“Người ở đó sao?”







“Đúng vậy, người này vẫn luôn ở trong



cấm địa, có khả năng mấy chục năm rồi! Ông



ta không cho bất cứ người nào của Hồng



Nhan Cốc chúng tôi tiến vào cấm địa, một



khi gặp phải người nọ, người nọ sẽ giết chết,



tàn sát đệ tử của Hồng Nhan Cốc chúng tôi!



Đệ tử trong cốc đến cấm địa hái thuốc, nhất



định phải dè dặt cẩn thận, không thể kinh



động người nọ! Mà bây giờ, phía trên vốn



định lợi dụng người nọ để giết chết anh!”







“Nhưng Hồng Nhan Cốc các cô phái cô



Nhã Nam đi hái thuốc mà.”







“Thực lực của cô Nhã Nam không đủ,



tiến vào cấm địa chắc chắn sẽ vô cùng nguy



hiểm, anh là vệ sĩ của cô ấy, sao không thay



cô ấy đi hái thuốc? Chẳng lẽ anh muốn nhìn



cố chủ của anh chịu chết sao? Nếu là như



vậy, vậy anh còn kiên trì với nguyên tắc gì?”



Triệu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái



nói.







“Thì ra là thế...”







Phan Lâm nghiêm túc gật đầu, nhưng



nửa vui nửa buồn.







Vui là anh có thể danh chính ngôn thuận



tiến vào trung tâm Hồng Nhan Cốc.







Buồn chính là, anh không biết mức độ



nguy hiểm của cấm địa kia thế nào.







Thôi, đi một bước xem một bước vậy.



“Thế nào? Anh đã có quyết định được



chưa? Anh nhanh đi thôi." Triệu Minh Nguyệt







khuyên lần nữa.



“Cảm ơn cô, cô Nguyệt, nhưng mà tôi



vẫn nói câu kia, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ



của tôi, tuân thủ nguyên tắc của tôi!”







“Anh... Đúng là đồ đầu gỗ!” Triệu Minh



Nguyệt gấp tới mức nước mắt đều đã chảy ra



rôi.







Chỉ thấy cô ta nghiến răng một cái, liền



giâm chân, đột nhiên lấy một cái khăn ra, bịt



về phía mũi của Phan Lâm!







Phấn yên giấc sao?







Phan Lâm ngẩn ra, lập tức đẩy Triệu



Minh Nguyệt ra, liên tục lùi vê sau bịt mũi lại.







“Cô Nguyệt, cô muốn khiến tôi ngất đi?”







“Anh đã không đi, tôi chỉ có thể khiến anh



hôn mê ném anh ra ngoài!” Triệu Minh



Nguyệt nghiến răng lạnh nhạt nói.







“Nếu như cô làm như vậy, sau khi tôi tỉnh



dậy tôi vẫn sẽ trở về.” Phan Lâm nói.



“Anh...”







Triệu Minh Nguyệt tức tới mức không nói



nên lời, lại giãm chân một cái, trực tiếp chạy



ra.







Quả nhiên.



Đến giữa trưa, một đám người đi vào



trong sân, truyên đạt nhiệm vụ cho Phan Nhã



Nam.







Cấm địa rất nguy hiểm, với thực lực của



Phan Nhã Nam, đi vào đó căn bản là chịu



chết, Hồng Nhan Cốc đang cố ép Phan Lâm



phải ra tay.







Phan Nhã Nam định từ chối nhiệm vụ



này, nhưng bị Phan Lâm ngăn lại rồi.







Anh trực tiếp sảng khoái đồng ý thay thế



Phan Nhã Nam chấp hành nhiệm vụ này, các



đệ tử của Hồng Nhan Cốc hài lòng rời đi.



“Lâm sư huynh, như vậy... Không thành



vấn đề đúng không?” Phan Nhã Nam vô



cùng lo lắng hỏi.







“Sao thế? Cô không tin chủ tịch Lâm, hay



là không tin bác sĩ Lâm?” Phan Lâm hỏi lại.







Phan Nhã Nam khẽ run lên, cười khổ.







Mọi chuyện đúng là như đang nằm mơ.







Chỉ sợ một tháng trước, cho dù thế nào



cô ta cũng không có khả năng nghĩ tới mình



sẽ trở thành sư muội của chủ tịch Lâm...







Vào ban đêm, mấy đệ tử của Hồng Nhan



Cốc đi vào trong sân, dẫn Phan Lâm rời đi.







Vì tránh né cường giả ở trong cấm địa



kia, hành động hái thuốc đều diễn ra vào ban



đêm.







“Đây là người đàn ông tên Kỳ Lân sao?”



“Hừ, bộ dạng y hệt tên đàn ông cặn bãi”







“Nhất định không phải hạng người tốt



đẹp gì!”







Mấy giọng nói rét lạnh vang lên.







Phan Lâm nhíu mày, thì thấy mấy đệ tử



của Hồng Nhan Cốc đang thảo luận vê mình.







Anh không hé răng.



“Kỳ Lân! Lát nữa tiến vào cấm địa hái



thuốc, anh nhất định phải nghe tôi chỉ huy,



hiểu chưa? Nếu anh không nghe lời, chúng



tôi sẽ không làm gì anh, nhưng chúng tôi sẽ



dựa vào quy củ trong cốc, nghiêm trị Phan



Nhã Nam, anh không hy vọng thấy cố chủ



của mình gặp chuyện không may đúng



không?” Lúc này, một người phụ nữ khoảng



hai mươi bảy hai mươi tám đi tới, từ trên cao



nhìn xuống Phan Lâm nói.



“Được rồi.” Phan Lâm gật đầu.



Đám phụ nữ tiến lên.



Phan Lâm im lặng theo sau.



Đi tới một nơi, bỗng nhiên mọi người



dừng lại, một tiếng la truyền từ trước đầu tới.



“Còn đây là chỗ ở của cốc chủ, anh đi



đường vòng đi!"







“Cốc chủ?”







Vẻ mặt Phan Lâm nghiêm trọng, đột



nhiên ngẩng đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK