Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1475​



















Chương 1475: Cô ấy không sống, tính tôi thua







Khách sạn cách đường Trường Mạch



không tính là xa, Phan Lâm ngay cả xe cũng



không ngôi, trực tiếp tăng tốc độ tới mức cực



hạn, vội vàng chạy tới đường Trường Mạch.







Lúc này đường Trường Mạch hơi hỗn



loạn.







Một số người qua đường thét chói tai



chạy trốn.







Nhưng càng có nhiều người lấy điện



thoại ra quay lại, loại náo nhiệt này có thể



khiến bọn họ trở thành tiêu điểm của thành



phố nào đó và bạn bè trên mạng, sao bọn họ



có thể bỏ qua?



Mãy chiếc xe cảnh sát cũng vội tới đây.







Bởi vì đang là giờ cao điểm cho nên con



đường không tính là rộng này đang bị tắc,



giao thông vô cùng hỗn loạn, xe ở bên ngoài



căn bản không vào được.







Đám cảnh sát đành phải xuống xe đi bộ.



Tốc độ của Phan Lâm rất nhanh vượt



qua xe, nhanh chóng chú ý tới một cửa hàng







trang phục nữ, chỉ thấy cửa của cửa hàng



trang phục này bị đánh nát, thủy tinh rơi đây



đất, bên trong vô cùng bừa bộn.







Nhân viên bán hàng đã chạy.







Xung quanh không có người dám tới gần.







Hắn là nơi này.







Phan Lâm không chút nghĩ ngợi xông



vào.



Cùng lúc đó, trong phòng thử đồ ở tâng



hai cửa hàng trang phục nữ, An Mạn đang



nấp kín ở bên trong.







Toàn thân cô ta đầy máu, cánh tay trái



trúng đạn, máu tươi nhuộm đỏ ống tay áo



của cô ta, đau đớn dữ dội khiến cô ta không



ngừng chảy mồ hôi lạnh, gương mặt trắng



xanh.







Một tay An Mạn cầm di động, nhìn chằm



chằm cửa phòng thử đồ, cả người run rẩy.







Nơi này đã không còn đường để trốn.







Cô ta chỉ có thể cầu nguyện Phan Lâm



nhanh chóng tìm được cô ta trước khi người



đuổi giết cô ta tới đây.







“Người phụ nữ kia ở đâu?”







“Không biết!"







“Tìm cho tôi! Tâng hai này rộng như vậy!



Cô ta không chạy thoát được đâu!”







“Có rất nhiêu phòng thử đồi!”







“Sợ cái gì? Lục cả đám cho tôi, cho dù là



lật toàn bộ lên cũng phải tìm ra cho tôi!”







“Dạ!"







Tiếng gọi ầm ï không ngừng truyền từ



ngoài phòng thử đồ tới.







Sau đó là âm thanh lục soát truyên ra.







“Chủ tịch Lâm! Anh nhanh tới đi chủ tịch



Lâm, anh nhanh tới đi!”







An Mạn nhắm mắt lẩm bẩm, càng lúc



càng lo lắng.







Nhưng mà đúng lúc này.







Đinh linh linh...







Di động đột nhiên vang lên tiếng chuông.



An Mạn vô cùng sợ hãi, vừa nhìn, mới



phát hiện là điện thoại của công ty quảng



cáo.







Cô ta luống cuống chân tay tắt điện thoại



vê chế độ im lặng.







Nhưng... Không còn kịp rồi.







Lúc này An Mạn hận công ty quảng cáo



kia muốn chết, thiếu chút nữa ném điện thoại



đi rồi.







“Bên kia có âm thanh điện thoại!”







“Chắc chắn là con đàn bà kia trốn ở đó!”







“Nhanh! Qua đó!”







Người ở bên ngoài lao vào rầm râm, trực



tiếp mở cửa ra.







“Á!”







An Mạn thét chói tai, lập tức lấy xịt cay



phòng sói từ trong túi ra, nhưng không có



bất cứ tác dụng gì đối với năm người đàn



ông thô lỗ trước mặt.







Một người đàn ông vạm vỡ nắm lấy cánh



tay An Mạn, ấy xịt cay phòng sói trong tay cô



ta, lại dùng lực kéo cô ta ra ngoài.







An Mạn mất đi trọng tâm, bị ném mạnh



xuống đất.







Nhìn người ở bốn phía tới gần, cô ta sợ



tới mức run lấy bẩy.







Một người trong đó trực tiếp giơ súng lục



lên, chuẩn bị kết thúc An Mạn.







“Anh làm gì đấy?” Người bên cạnh lập



tức ấn vai anh ta, hừ lạnh nói: “Anh muốn các



anh em đều bị trang chủ trách phạt sao?



Trang chủ nói, muốn dẫn người sống!”







“Chuyện này, được rồi...” Người nọ bỏ



súng xuống, xua tay nói: “Mang con đàn bà



này đi!”







“Được!”







Một người đàn ông tiến lên trước, ôm lấy



An Mạn như xách con gà, đi về phía cửa cầu



thang.







“Buông, đừng mà, buông ral”







An Mạn điên cuồng vùng vẫy, nhưng



không thể làm được gì.







“Cô bé, thành thật một chút, nếu không



thì ông đây lột sạch quần áo cô!” Người đàn



ông vạm vỡ ở bên cạnh như hung thần ác sát



nói.







An Mạn sợ tới mức toàn thân run rẩy,



không dám lên tiếng nữa.







“Đội trưởng, cảnh sát đến đây, chúng ta



làm sao bây giờ?”



“Cảnh sát đã tới rồi? Không sao cả, các



cậu dẫn con đàn bà này đi cửa sau, các anh



em còn lại đi cửa chính ra ngoài! Hấp dẫn sự



chú ý của cảnh sát!”







“Dạ!"







Mọi người hạ quyết tâm, nhanh chóng



bước nhanh hơn xuống lầu.







Nhưng mà mọi người đi được mấy bước,



đột nhiên dừng bước lại, kinh ngạc nhìn cửa



cầu thang.







Chỉ thấy ở cửa cầu thang có một bóng



người cao thẳng đang đứng.







Anh châm điếu thuốc, lạnh nhạt nhìn



đám người trước mặt.







“Chủ tịch Lâm! Nhanh cứu tôi! Chủ tịch



Lâm! Cứu tôi với!”







An Mạn như thấy được cọng rơm cứu



mạng, kích động kêu lên.







“Cái gì? Chủ tịch Lâm?”







Mọi người nghe thấy thế thì sắc mặt thay



đổi.







Ba chữ này không giống bình thường



nha!







Ai dám bỏ qua?







“Buông cô ấy ra.” Phan Lâm hít một hơi



thuốc, bình tĩnh nói.







Sắc mặt mây người khẽ đảo, nhưng



không nghe theo.







Trái lại người bên cạnh trực tiếp rút súng



ống ra, nhắm ngay về phía đầu An Mạn.







“Hả?” An Mạn sợ tới mức nhắm mắt lại.







“Anh làm như vậy, vô cùng ngu ngốc.”







Phan Lâm lắc đầu: “Tôi nghĩ các anh biết



tôi là ai.”







“Đương nhiên biết, người sáng lập ra



Dương Hoa, bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy,



sao chúng tôi có thể không biết? Nhưng mà



chủ tịch Lâm, anh chỉ có một mình, mà



chúng tôi có rất nhiêu người! Cho nên tôi



khuyên anh đừng nên làm bừa, nếu không thì



cô gái xinh đẹp này xảy ra chuyện gì, vậy



đừng trách chúng tôi tâm ngoan thủ lạt rồi!”



Vẻ mặt người đàn ông dẫn đầu dữ tợn nói.







“Các anh cứ việc nổ súng.”







Phan Lâm lạnh nhạt nói: “Tôi không cần!”







“Cái gì?”







Toàn thân mọi người căng thẳng.







An Mạn cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt tuyệt



vọng và kinh ngạc nhìn Phan Lâm.







“Chủ tịch Lâm, vì... Vì sao...” Cô ta không



nhịn được, lớn tiếng hỏi.







“An Mạn, không cần lo lắng, tôi nói tôi



không cần, đó là vì bọn họ không giết được



cô!” Phan Lâm bình tĩnh nói: “Các anh đều



biết tôi là bác sĩ Lâm, có lẽ cũng biết tôi có



thể cải tử hoàn sinh, tôi nói thẳng ra cho các



anh biết vậy! Anh bắn súng giết cô ấy, tôi



cũng có thể cứu sống cô ấy trong khoảng



thời gian ngắn! Dù sao vết thương do súng



tạo thành không tính là lớn, cộng thêm tử



vong không lâu, với y thuật của tôi, muốn



khiến cô ấy sống lại quả thực vô cùng đơn



giản, cho nên tôi cho các anh nổ súng, chữa



mà cô ấy không sống tính thôi thua!”







“Hả? Chuyện này...”







Mọi người xanh cả mặt, đều kinh hãi



không nói nên lời.



“Vậy tôi bắn cô ta thành cái sàng, nhìn



xem anh có thể chữa được hay không?”



Người đàn ông lúc trước nghiến răng nghiến



lợi rống.







“Bắn thành cái sàng, chữa trị có khả



năng vô cùng khó khăn, nhưng mà trước đó



tôi muốn hỏi anh một vấn đề!”







“Vấn đề gì?”







“Anh cảm thấy viên đạn thứ hai của anh



nhanh, hay là kim châm cứu trong tay tôi



nhanh!”







Phan Lâm lạnh lùng nói.







Lúc nói chuyện tay của anh cũng giơ lên.







Từng đạo lưu quang lóe lên ở đầu ngón



tay anh.







Đó đều là kim châm cứu!



Châm giống như sao băng, một châm



phong ấn yết hầu!







Mọi người hoàn toàn không mở miệng



nói được.







Phan Lâm quyết đấu với người của thôn



Dược Vương mọi người đều xem rồi.







Bọn họ cũng không ngoại lệ.







Bọn họ biết, ở trước mặt cường giả giõng



như Phan Lâm, lực uy hiếp của súng... Quá



nhỏ rồi.







Đám kim châm cứu kia, mỗi một cái đều



khủng bố hơn đạn vô số lần...







“Giao người ra đây, tôi không muốn nói



lần hai đâu.”







Phan Lâm ném tàn thuốc xuống đất rồi



giẫm tắt, lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK