Chương 900
Chương 900: Hoàn hảo
Lâm Huy bị đánh bại.
Thua bét, thua hoàn toàn.
Thậm chỉ lão còn không có cơ hội để
trở mình!
Sau cuộc chữa bệnh miễn phí, thị
trường chứng khoán của tập đoàn Dương
Hoa tăng vọt lên, còn tập đoàn Thiên Hằng
giống như gặp hoạt thiết lô, tụt xuống thảm
hại, gần như sụp đồ.
Gần một trăm công ty lớn nhỏ có liên
quan đến tập đoàn Thiên Hằng, tất cả đều
bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
Hiện tại những công ty này không còn
khả năng tự bảo vệ mình, huống chỉ còn
phải đối phó với tập đoàn Dương Hoai
Ngay cả chính Lâm Huy, giờ phút này
lão vướng vào rất nhiều vụ kiện tụng và
nhiều vụ thương mại khác, làm sao có thể
quản lý công ty này tiếp?
Nhà họ Vương lại càng thê thảm hơn:
Vương Tử Tường còn tung ra những lời nói
kinh ngưỡi, khẳng định rằng nhà họ Vương
chọn thủ đoạn phi pháp để bán lợi ích của
tập đoàn Dương Hoa, Hồ Thịnh Khang và
Định Văn Vượng đều nỗ lực vén ra toàn bộ
nội tình bên trong nhà họ Vương.
Ngay lập tức người nhà họ Vương đều
cảm thấy bất an, không ai có thể an toàn
thoát thân.
Trận chiến thương mại này đã chính
thức chấm dứt bằng chiến thẳng của
Dương Hoal
Tuy rằng trận chiến thương mại đã kết
thúc, nhưng công việc của Hàn Long và
Phan Lâm vẫn chưa chấm dứt!
Hàn Long lợi dụng phía bên kia đang
sứt đầu mẻ trán, lạp tức tiến hành các vụ
mua bán, sáp nhập quy mô lớn, thậm chỉ
trần áp tập đoàn Thiên Hằng và hàng trầm
công ty khác.
Chỉ sau ba ngày tập đoàn Thiên Hằng
của Lâm Huy đã giảm đi một nửa.
Phan Lâm thừa thắng xông lên, cấp
tóc tung ra loại thuốc đặc trị bệnh tiều
đường.
Loại thuôc mới dược đưa ra thị trường
được phản ứng tích cực, được bệnh nhân
đón nhận, có giấy chứng nhận của các bác
sĩ ở quốc gia khác trên thế giới, gần như rơi
vào tình trạng điên cuồng.
Thậm chí một số các quốc gia còn dặt
một số lượng lớn loại thuốc mới.
Dương Hoa phải đầu tư vào mấy nhà
máy đề sản xuất loại thuốc mới.
Nhà máy Chung Hào được Phan Lâm
liệt vào mục tiêu san xuất trọng điểm, quy
mỏ nhà máy được mở rộng gấp ba lần nhờ
khoản đầu tư không ngừng của Phan Lâm.
Chung Hào nhìn nhà máy Chung Hào
đang dần mở rộng quy mô, quỳ trên mặt
đất, mặt đầy nước mắt, bật khóc.
"Ba, con đã không phụ sự kỳ vọng của
người, con đã không...
Phan Lâm ngồi trong phòng làm việc,
yên lặng nhìn màn hình máy tính.
Hàn Long đầy cửa, kích động chạy tới
trước mặt Hồng Quân.
"Lâm Đồng, tập đoàn Thiên Hằng của
Nhậm Quy đã bị chúng ta ăn mất hơn một
nửa, các công ty lớn nhỏ của lão cũng đã
quy phục chúng ta, từ hôm nay trở đi
Dương Hoa của chúng ta chính là trùm xí
nghiệp! Không còn thế lực nào có thể
chống lại chúng ta! Lâm Đồng, chúng ta đã
thành công rồi! Dương Hoa đã trở thành cái
tên mà người trong nước không thể xem
nhẹ! Chúng ta đã làm được!”
Vẻ mặt Hàn Long ửng hồng, phân
khich đên cả người run lên.
"Tôi biệt rồi!"
Phan Lâm hít một hơi thật sâu, nhìn
điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa: ”
Sắp đến rồi! Ngày đó... sắp đến rồi!"
“Lâm Đồng, trước mắt có ba mươi mốt
nhà truyền thông muốn phỏng vấn ngài!"
"Ngoài ra còn có bôn mươi bảy nhân
vật có tiếng trong nước muốn mời ngài
tham gia bữa tiệc, đây là danh sách của
bọn họ!”
"Sau đó có một trăm chín mươi tám xí
nghiệp có tiếng trong nước muốn bàn bạc
chuyện hợp tác với chúng ta!”
"Lâm Đồng, còn có những..."
Hàn Long đặt một phần tài liệu trước
mặt Phan Lâm.
Chất đống như núi.
Phan Lâm nhĩn lướt qua, thở dài.
Chuyện này anh đã sớm nghĩ đến.
Một khi đánh bại tập đoàn Thiên Hãng
của Lâm Huy, Dương Hoa trong nháy mắt
trở thanh trùm xí nghiệp trong nước, đây là
điều không ai có thể ngăn cản.
Nhưng... đây không phải là điều Phan
Lâm muốn.
"Tiệc tối thì miễn, phỏng vấn cũng là
đề nghị với tôi, tôi không có hứng thú với
những việc này, còn chuyện hợp tác, cậu
cảm thấy ai có lợi với Dương Hoa chúng ta,
tùy cậu toàn quyền sắp xếp!" Phan Lâm
nhàn nhạt nói.
"Được, chủ tịch Lâm!" Hàn Long gật đầu.
Phan Lâm liếc nhìn đồng hồ, đã năm
giờ chiều, suy nghĩ xem nên đi ấn cơm
không, bỏng điện thoại vang lên.
Ít người biết được số diện thoại của
anh, những người có thể gọi đến đều là
người cực kỳ thân thiết.
Liếc nhìn tên người gọi, là Lý Ái Vân!
"Ái Vân, có chuyện gì sao?" Phan Lâm
bảm kết nỗi, hỏi.
"Anh đang ở đâu thế? Đi ăn thôi!" Lời
nói của Lý Ái Vân khá thoải mái, cười nói.
Ăn ở đâu?" Phan Lâm hỏi.
"Cửa hàng Yên Hỏa Tỉnh Thần anh
biết không? Em ở đó chờ anh!"
"Được, anh tới liền!"
Phan Lâm gật đầu, cúp máy.
"Chủ tịch Lãm, muốn tôi đưa ngài đi
không?" Hàn Long hỏi.
"Không cần, tôi tự lái xe đi được.”
"Ngài cần xe gì? Alto? Hay xe nào?"
"Không, Lamborghini chứ, dù sao tôi
nói cho cô ấy biết tôi là chủ tịch Lâm, cô ấy
cũng sẽ không tin, cho nên tùy ý đi!”
Phan Lâm thản nhiên nói, mặc áo
khoác, ra khỏi văn phòng.
Hàn Long yên lặng nhìn bóng lưng
anh, có chút đăm chiêu.
Ngay sau đó, Phan Lâm lái chiếc
Lamborghini đi đến nhà hàng Yên Hỏa Tỉnh
Thân.
Trên đường đi không ít người vây lại
xem, đều sôi nồi phỏng đoán đây là công ty
nhà ai.
Đi vào nhà hàng, Lý Ái Vân và Trịnh Tú
Lan đang ngồi ở hàng ghế giữa, trò chuyện
rất sôi nồi, thấy Phan Lâm đến, Trịnh Tú Lan
đứng lên, chạy lên trước, kích động kéo tay
Phan Lâm.
"Phan Lam! Hôm nay anh làm rất hoàn
hảo!”
Phan Lâm cười nhạt.
Nhưng Lý Ái Vân ở đằng sau ngẩn ra:
"Phan Lâm làm gì?”