Chương 2137: Át chủ bài của Phan Lâm!
Phan Văn Tuấn đổ mồ hôi nhễ nhại, nghẹn họng nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa mới xuất hiện.
Nhưng chỉ vậy vẫn chưa hết, ngay sau đó lại có mấy thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đứng ở đằng sau người đàn ông vừa mới đến.
Toàn bộ những người này đều mặc áo choàng đỏ rực, trên thân người nào cũng tỏa ra hơi thở mạnh mẽ tạo nên bầu không khí nóng hừng hực, cứ như thể máu thịt của bọn họ đều được chế tạo từ ngọn lửa vậy.
Tất cả đều là cường giả!
Mọi người hãi hùng khiếp vía.
"Nơi ở của cậu quá khó tìm! Bản tôn đã phải đi lòng vòng khắp Giang Thành hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm được nơi ở này của cậu. Người tới VỖ VỖ áo choàng, từ tốn nói.
"Tôn giả đến mà không nói trước với tôi lời nào hết, nếu như ngài thông báo trước một tiếng, tôi sẽ phải người đi đón ngài" Phan Lâm cười nói.
"Không cần, bản tôn thích tự do lui tới" Người tới lạnh nhạt nói.
Phan Lâm lắc đầu không nói gì.
Nhưng Phan Văn Tuấn ở phía bên kia lại không thể nhịn được nữa.
Mặc dù cậu ta không thể nhìn ra người đàn ông mới tới có thực lực cao thấp như thế nào, nhưng cậu ta nhận ra được rằng đối phương là một cường giả mạnh mẽ không ai sánh bằng!
Thực lực của đối phương đã vượt qua cậu ta rất xa!
"Anh ta là ai? Anh ta là ai hả!"
Phan Văn Tuấn chỉ vào người đàn ông, thê lương gào thét lên.
"Vô lễ! Tên này là ai mà dám bất kính với Tôn Giả như thế? Muốn chết đúng không!"
Thánh Nữ Thần Hỏa ở bên cạnh người đàn ông mới tới giận tím mặt, vung một bàn tay về phía Phan Văn Tuấn.
Phan Văn Tuấn giật mình sợ hãi, muốn né tránh ngay lập tức nhưng tu vi lại đang bị phong ấn nên không thể tránh khỏi bàn tay của bị Thánh Nữ Thần Hỏa. Thánh Nữ Thần Hỏa dùng một tay túm lấy cậu ta, sau đó vận công, trên bàn tay tay kia nhanh chóng dây lên ngọn lửa cháy hừng hực, sắp sửa đốt cháy Phan Văn Tuấn thành tro tàn.
"Thánh Nữ, dừng tay!" Người đàn ông mới tới, cũng chính là Thần Hỏa Tôn Giả, nhàn nhạt quát: "Bác sĩ Lâm đang ở đây, chớ làm ra hành động càn rỡ!".
Thánh Nữ Thần Hỏa sững sờ, nghe vậy chỉ có thể buông Phan Văn Tuấn ra, cúi đầu đáp: "Vâng, sư tôn!"
Phan Văn Tuấn ngã trên mặt đất điên cuồng ho khan, khuôn mặt của cậu ta vặn vẹo trông cực kỳ méo mó, có thể thấy cậu ta đã kinh hãi đến cực điểm.
Mặc dù tu vị của cậu ta bị phong ấn nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được tu vị của người được gọi là Thánh Nữ này vô cùng đáng sợ, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của cậu ta.
"Rốt cuộc những người này là ai? Rốt cuộc bọn họ... Bọn họ là ai? Đều là người của anh sao, bác sĩ Lâm?" Phan Văn Tuấn run rẩy la lên.
Không đợi đến khi đưa ra Phan Lâm câu trả lời, đám người Trương Thất Dạ nhanh chóng tiến lên.
Trương Thất Dạ dẫn đầu, ôm quyền làm lễ chào hỏi: "Vãn bối là Trương Thất Dạ, bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!"
Anh ta vừa nói xong lời này, bên trong đại não của Phan Văn Tuấn nổ đùng một tiếng, trở nên trống rỗng.
"Thần... Thần Hỏa... Tôn Giả sao?"
Nguyên Tinh và những người khác đều khẽ giật mình sửng sốt, nào có ai lường trước được rằng Thần Hỏa Tôn Giả sẽ tới đây, nhưng cũng không người nào dám thất lễ, lập tức bước lên phía trước ôm quyền làm lễ chào hỏi.
"Vãn bối bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!"
"Ừm!"
Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu, lạnh nhạt nói: "Mọi người không cần phải khách khí!". "Vâng thưa Tôn Giả!". Đám người lập tức lớn tiếng đáp lại, ai nấy đều vô cùng phấn khích.
Đến bây giờ bọn họ mới biết vì sao Phan Lâm lại bình tĩnh như thế.
Có một Tôn Giả mạnh mẽ như thế này, cần gì phải sợ nhà họ Phan nữa?
Đây là con át chủ bài của Phan Lâm!
Đây là sự hỗ trợ lớn nhất của Phan Lâm!
Phan Văn Tuấn đờ người nhìn cảnh trước mắt, tâm trạng không ổn lắm. Vào giờ khắc này, cậu ta mới hiểu rõ mọi
truyện, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.
Lần này nhà chính nhà họ Phan phải gặp phải đại nạn rồi!
Gặp phải vấn đề lớn rồi!
Nhất định phải nhanh chóng thông báo để bọn họ lập tức rời đi!
"Bác sĩ Lâm, người này là ai? Vì sao lại vô lễ như thế?"
Thần Hỏa Tôn Giả quét mắt nhìn Phan Văn Tuấn đang đờ người, mở miệng hỏi.
Tuy nhiên, Phan Lâm cũng không giải thích, chỉ cười lạnh nhạt một tiếng: "Là một tên điên đến gây chuyện thôi! Huỳnh Lam, ông mau lôi cậu ta đi đi!"
"Rõ!"
Huỳnh Lam lập tức đứng dậy, phải người kéo Phan Văn Tuấn rời đi.
Phan Văn Tuấn không hề phản kháng, trong đầu rối bời như một đống hỗn độn, không ngừng nghĩ cách làm như thế nào để thoát khỏi tay đám người này, làm như thế nào để thông báo chuyện lớn này đến nhà chính nhà họ Phan, để kịp thời bảo tất cả mọi người rút lui khỏi Giang Thành.
Nhưng vào lúc này, Phan Văn Tuấn đột nhiên cảm nhận được một điều gì đó không thích hợp...
"Chờ một chút, tại sao Thần Hỏa Tôn Giả lại không biết mình là ai? Chẳng lẽ bác sĩ Lâm. không nói với Thần Hỏa Tôn Giả rằng anh ta đang gặp phiền phức gì sao?"
"Hơn nữa... Lúc Thần Hỏa Tôn Giả hỏi tới mình, tại sao bác sĩ Lâm không nói rõ thân phận của mình với Thần Hỏa Tôn Giả?"
"Anh ta muốn làm gì?"
"Vì sao anh ta không nhờ Thần Hỏa Tôn Giả giúp đỡ? Quan hệ giữa bọn họ trông có vẻ rất tốt!"
"Không được!"
Phan Văn Tuấn sợ tới mức khuôn mặt không còn chút màu máu, toàn thân lạnh lẽo vô cùng!
Cậu ta vừa nghĩ đến một chuyện cực kỳ đáng sợ!
Nếu như người nhà họ Phan ra tay với bác sĩ Lâm trong khi không biết rõ tình hình, sau đó vô ý làm thương Thần Hỏa Tôn Giả... Vậy chẳng phải là... Nhà chính nhà họ Phan đang tuyên chiến với Thần Hỏa Tôn Giả sao!
Bác sĩ Lâm đang muốn khơi gợi lòng thù hận giữa Thần Hỏa Tôn Giả và nhà chính nhà họ Phan.
"Không! Không thể để yên! Không thể để yên như vậy được!"
Nghĩ tới đây, hai mắt của Phan Văn Tuấn gần như muốn nứt toác ra, thân thể run bần bật, ngay cả hàm răng cũng đang không ngừng đánh vào nhau.
Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, điên cuồng giãy dụa.
"Thả tôi ra! Mau buông tôi ra! Cút ngay cho tôi!"
"Thành thật một chút đi!" Huỳnh Lam túm chặt lấy cậu ta, đẩy cậu ta vào phòng giam.
"Thả tôi ra ngoài! Bác sĩ Lâm! Mày sẽ chết không yên lành đầu! Bác sĩ Lâm! Mày sẽ không được chết yên lành đầu!"
Phan Văn Tuấn thê lương kêu gào.
Nhưng... Không có chút tác dụng nào!
Phan Văn Tuấn kêu gào một hồi lâu, sau đó co quắp ngồi xụi lơ trên mặt đất, mệt mỏi tới cực điểm.
"Xong, thế là xong hết rồi.