Chương 468
Chương 468: Vợ tôi còn đang đợi tôi kìa
A !
Cổ họng của Lăng Tiêu bị Phan Lâm gắt
gao bóp chặt, người đã không thể thở nổi.
Sức lực khổng lồ bóp cổ của anh sắp
biến dạng.
Thật là kinh khủng!
Cứ tiếp tục như này, sợ là Lăng Tiêu sẽ bị
Phan Lâm bóp chết sống?
Smith trốn ở góc phòng điên cuồng thét
gào thét, lạnh run.
Ông nào từng chứng kiến cảnh tượng
đáng sợ như vậy.
Còn tên người hầu Văn Việt đã hét lên:
"Mau, mau cứu cậu chủ, cậu chủ không may
mà xảy ra chuyện gì thì các người cũng xong đời!"
Đám bảo vệ nghe thấy thế vội vàng bò
dậy, đánh về phía Phan Lâm.
Chỉ tiếc là Phan Lâm sẽ lâm sẽ không hạ
thủ lưu tình, khống chế được Lăng Tiêu thì
lập tức ra tay định đánh vào vài mạch vị của
Lăng Tiêu, rõ ràng là định phế bỏ anh ta.
Nhưng Lăng Tiêu cũng không phải hạng
thường, có thể được đại hội chọn làm hạt
giống tốt nào có chuyện chỉ có chút công
phu mèo cào này.
Chỉ thấy Lăng Tiêu dùng toàn lực, hai tay
nhanh chóng đánh vào ngực Phan Lâm,
ngón tay như chim ưng, tàn nhẫn đánh vào
mấy huyệt vị trên người Phan Lâm.
Bị đánh vào huyệt vị, thậm chí ảnh hưởng
tới cả hệ thần kinh trong cơ thể, tay của Phan
Lâm không khỏi buông lỏng một chút.
Lăng Tiêu thừa thể đá một cước vào
ngực Phan Lâm.
Lúc này hai người tách ra.
Phan Lâm lùi về sau vài bước, ổn định
thân mình.
Còn Lăng Tiêu thì lăn vài vòng trên mặt
đất, vừa ho khan vừa đứng lên.
Cổ anh có một dấu tay đỏ tươi, nhìn thấy
mà ghê người, khuôn mặt đã tím tái.
Còn trên ngực Phan Lâm có thêm một
dấu giày.
Anh vỗ ngực, phủi bụi trên người, sau đó
đi tới chỗ Lăng Tiêu.
"Xem ra tôi đã coi thường anh rồi, bác sĩ
Lâm, tốc độ và sức lực của anh thật mạnh
mẽ. Chỉ đáng tiếc, chiêu thức của anh thì nát
bét giống như một học giả sơ cấp. Võ giả chỉ
có lực và tốc độ mà không có chiêu thì cũng
như một nét bút hỏng, một sơ hở!"
Lăng Tiêu mỉm cười, sau đó hai mắt
bừng ra một cỗ sát ý quét qua, không né
không tránh, ngược lại hướng về phía Phan Lâm.
Phan Lâm lập tức giơ tay lên đấm.
Lăng Tiêu cũng giơ cao hai tay, cánh tay
bả ngang, cánh tay đánh vào sườn trái Phan Lâm.
Phan Lâm bỏ lỡ cú đấm, quét lại.
Lăng Tiêu lại dùng nắm đấm đánh vào
nắm tay Phan Lâm.
Phanh!