Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1370​


















Chương 1370: Chạy trốn



Bên ngoài đình nghỉ mát.



Vẻ mặt Phan Nhã Nam đau khổ, hai đầu



gối quỳ trên đất, run lẩy bẩy, vô cùng bất an.



Trong lương đình, có hai bóng người



đang chơi cờ.



Mà Phan Ngạo Thiên ba cô ta đang đứng



bên cạnh cô ta, đang khom lưng cúi đầu,



không dám ngẩng đầu, giống như đang đợi



gì đó.



Phan Nhã Nam càng do dự, im lặng đánh



giá hai người.



Từ đầu tới cuối hai người này đều nhìn



bàn cờ, không thèm để ý tới hai người.



Như vậy khoảng chừng 10 phút, thắt



lưng Phan Ngạo Thiên đều đã mỏi, mới có



giọng nói trả lời.



“Phan Trường Phúc đã chết, là cô ta gây



ra, tội không thể tha thứ, nhưng thay đổi



trừng phạt thể nào, còn phải xem kết quả



tình hình sau đó, nếu nhà họ Hắc im lặng mọi




chuyện do Phan Lâm làm, không trách tội lên



đầu nhà họ Phan chúng, tất nhiên là con gái



ông sẽ được xử lý nhẹ. Nhưng nếu nhà họ



Hắc tìm tới cửa, dựa theo quy củ của gia tộc,



chúng tôi chỉ có thể giao con gái của ông ra,



dùng chuyện này bình ổn lửa giận của nhà



họ Hắc.”



Người đàn ông trung niên chơi quân cờ



trắng ở bên trái bình tĩnh nói.



Toàn thân Phan Ngạo Thiên cứng đờ, vội



vàng cúi đầu: “Dạ.”



“Đại hội sắp được tổ chức, tất cả các thế



lực đều dừng chiến, bây giờ kẻ địch của nhà



họ Phan chúng ta đều hiểu ngầm dừng giao



đấu với chúng ta, lúc này như nước như lửa



với nhà họ Hắc, không thể nghi ngờ là lãng



phí vô ích tất cả chuẩn bị mấy năm nay!



Phan Ngạo Thiên, tôi hy vọng ông có thể



hiểu.”



“Phan Ngạo Thiên hiểu rõ, Phan Ngạo



Thiên đều hiểu rõ cả, nhưng mà Phan Ngạo



Thiên tin, nhà họ Hắc nhất định sẽ nhận định



chuyện này do Phan Lâm làm, tuyệt đối sẽ



không hoài nghỉ lên đầu nhà họ Phan chúng



tat Cho nên mong hai vị yên tâm.” Phan Ngạo



Thiên cung kính nói.



“Nếu là như vậy thì không còn gì tốt hơn,



nhưng mọi chuyện phát triển thế nào không



do ông định đoạt.”



“Ông nói phải ”



“Mang con gái của ông xuống đi, giam



bảy ngày trước, bảy ngày sau nhà họ Hắc



không có phản ứng gì, sẽ do Thiên Tân



đường chủ của Tài Quyết nhà họ Phan phán



quyết.”



“Được! Được! Phan Ngạo Thiên hiểu rõ



rồi.”



Phan Ngạo Thiên mừng rỡ, vội vàng



dùng tay chạm vào Phan Nhã Nam.



Phan Nhã Nam hiểu ý, vội vàng cung



kính dập đầu với hai người trong lương đình.



“Cảm ơn hai bác ạt”



“Đi xuống đi”



Người nọ vẫy tay.



Hai người chuẩn bị rời đi.



Nhưng đúng lúc này, một người nhà họ



Phan cầm điện thoại kiểu cũ nhanh chóng



chạy tới.



“Thưa ông, bên Giang Thành truyên tin



tới!”



“Hửm?”



Hai người đang chơi cờ cùng liếc mắt



nhìn.



Hai cha con Phan Ngạo Thiên cũng nhìn



qua.



“Tin tức gì?” Người chơi cờ trắng hỏi.



“Người của chúng ta nhìn thấy người của



Phái Cổ và Đông Hoàng Giáo xuất hiện ở



Giang Thành!”



“Phái Cổ?”



Người chơi cờ trắng khẽ cau mày.



Người chơi cờ đen ở phía đối diện bình



tĩnh nói: “Có lời đồn Dương Hoa và Đông



Hoàng Giáo có chút liên quan, nhưng chưa



từng nghe nói Dương Hoa và Phái Cổ có lui



tới!"



“Trong khoảng thời gian trước Dương



Hoa và Phái Cổ vì chuyện học viện Phái Nam



Y mà từng có khoảng cách, thậm chí hai bên



còn tranh đấu gay gắt, Dương Hoa tổn thất



không ít, sau đó hai bên đột nhiên hòa giải,



không giao đấu nữa! Điều này khiến rất nhiêu



người cảm thấy bất ngờ, bây giờ người của



Phái Cổ xuất hiện ở Giang Thành, không lẽ...



Dương Hoa và Phái Cổ đã đạt thành hiệp



nghị nào đó, hai bên... Hợp tác rồi?” Người



chơi cờ trắng nói.



Những lời này khiến người nghe cảm



thấy hết hôn.



Dương Hoa hợp tác với Phái Cổ?



Như vậy sẽ thành lực lượng đáng sợ cỡ



nào?



“Chuyện này cần phải điều tra một lượt,



dù sao giữa chúng ta và Dương Hoa cũng



không tính là có quan hệ tốt.” Người chơi cờ



đen nói.



“Thưa ngài, Phan Ngạo Thiên nguyện ý



tự mình đi trước điều tra, điều tra chuyện



này! Lấy chuyện này bù lại sai lâm của con



gái!” Phan Ngạo Thiên lập tức tiến lên, ôm



quyên nói.



“Ông sao?”



Người chơi cờ đen liếc mắt nhìn Phan



Ngạo Thiên, lạnh nhạt gật đầu: “Được, vậy



cho ông cơ hội này! Hy vọng ông có thể nắm



chắc!”



“Dạ!



Phan Ngạo Thiên mừng rỡ, đang định



dẫn Phan Nhã Nam rời đi.



Nhưng vào lúc này, lại có một người vội



vàng chạy vào.



“Các chủ! Đã xảy ra chuyện!” Người nọ



chạy tới, quỳ trước đình nghỉ mát, lớn tiếng



gọi.



“Cái gì?”



Mọi người đều nhíu mày.



“Xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt người chơi cờ



trắng không đổi hỏi.



“Hắc Ngọc Thành ông chủ của nhà họ



Hắc dẫn theo tất cả cao thủ của nhà họ Hắc



tụ tập ở ngoài cửa, yêu câu một lời giải thích



hợp lý! Tuyên bố nếu như ngài không ra



ngoài gặp bọn họ, bọn họ sẽ xông vào!”



Người nọ vội vàng nói.



“Cái gì?"



Lúc này Phan Ngạo Thiên kinh hãi kêu



lên.



Gương mặt Phan Nhã Nam trắng xanh,



lung lay sắp đổ, ngây ngốc mà trông: “Điều



này không có khả năng!”



“Sao lại thế này?”



Người chơi cờ đen cũng lộ ra vẻ mặt kinh



ngạc: “Người nhà họ Hắc... Sao lại tới đây?”



“Còn mang theo tinh nhuệ của nhà họ



Hắc... Đây rõ ràng là đến có chuẩn bị! Chỉ sợ



kế hoạch của chúng ta bị lộ rồi!”



Người chơi cờ trắng đứng thẳng, lạnh



nhạt nói: “Thông báo cho Phan Trung Hải



đường chủ của Thiên Long Đường, lập tức



tập kết tất cả tinh nhuệ của Thiên Long



Đường, tiến đến cửa lớn, đề phòng người nhà



họ Hắc tập kích, mấy người các ông đi với tôi



gặp Hắc Ngọc Thành!”



“Dạ!"



Mọi người cùng kêu lên.



Hai người rời khỏi đình nghỉ mát.



Phan Ngạo Thiên lập tức đuổi kịp.



“Ba!”



Phan Nhã Nam vội vàng nắm lấy tay



Phan Ngạo Thiên, lau nước mắt kêu lên.



Vẻ mặt Phan Ngạo Thiên thay đổi, nhỏ



giọng nói: “Sư phụ con đến đây chưa?”



“Con đã nói với ông ấy, nhưng người nhà



họ Hắc tới nhanh như thế, sư phụ chắc chắn



không tới kịp rồi! Nếu gia tộc không thương



lượng được với nhà họ Hắc, chắc chắn sẽ



giao con ra, đến lúc đó con nhất định sẽ bị



người nhà họ Hắc băm ra thành ngàn



mảnh..." Phan Nhã Nam kêu khóc.



Sắc mặt của Phan Ngạo Thiên khó coi,



nhưng không để ý lắm, trâm giọng nói: “Việc



đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước tiến



một bước!”



Phan Nhã Nam cố gắng vùng vẫy, không



muốn đi.



“Nhã Nam, con làm gì thế?”



“Con... Con có thể không đi không?”



“Không phải là con muốn bỏ trốn đấy



chứ? Nhã Nam, con nên biết, nếu con chạy



thoát sẽ có ảnh hưởng như thế nào? Đến lúc



đó người một nhà chúng ta sẽ không ngẩng



đầu trong gia tộc được, mà con, cũng không



chạy thoát khỏi đuổi bắt của gia tộc!” Vẻ mặt



của Phan Ngạo Thiên lạnh lùng, quát.



Toàn thân Phan Nhã Nam run lên, biết



mình không thể tránh khỏi, chỉ có thể cúi



thấp đầu nói: “Ba, con... Con không định



chạy trốn, con chỉ là... Chỉ là cảm thấy bụng



không thoải mái, con có thể đến nhà vệ sinh



rôi qua đó không?”



Phan Ngạo Thiên hừ một tiếng, khàn



giọng nói: “Được, con đi đi! Bây giờ con



trưởng thành rồi, ba không nói lời dư thừa



nữa, con nên đối mặt với hiện thực rồi!”



Sau khi nói xong, Phan Ngạo Thiên một



mình đi tới cửa lớn với mọi người.



Phan Nhã Nam như phát điên chạy trốn



ra cửa sau.



Người nhà họ Hắc đến, cô ta hiểu rõ, một



khi đi ra cửa trước sẽ phải chết không thể



nghi ngờ!



Cô ta không muốn chết!



Cô ta phải sống sót!



Cô ta còn muốn tiếp tục sống trong thế



giới phôn hoa này.



Nghĩ như thế, Phan Nhã Nam bước



nhanh hơn.



Rất nhanh, cô ta đứng trước cửa sau nhà



họ Phan, ngừng thở nhìn chằm chằm cửa



lớn...



Phía sau cửa lớn có người theo dõi.



Chỉ cân cô ta vừa ra khỏi cửa, cao thủ



nhà họ Phan sẽ biết trước tiên, cũng lập tức



tiến hành vây bắt cô ta!



Cho nên sau khi cô ta ra cửa, phải rời



khỏi Yến Kinh trước tiên.



Nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng



nổi.



Phan Nhã Nam sờ túi, không có di động



gọi taxi tới, chỉ có thể nghiến răng một cái,



tính toán lao ra trước chặn một chiếc xe rời



đi rồi nói sau.



Không có thời gian rồi!



“Mặc kệ, chạy trước rồi nói!”



Phan Nhã Nam quát to, kéo cửa lớn ra



lao đầu chạy ra ngoài, sau khi lao cửa ra,



chạy như điên tới ngõ nhỏ sau cửa.



Cùng lúc đó, một chiếc xe đột nhiên lái



tới, đỗ ở đầu ngõ.



Phan Nhã Nam mừng rỡ, lập tức xông về



phía chiếc xe kia.



“Bác tài! Lập tức đến sân bay, nhanh!”



Phan Nhã Nam xông lên xe, nhanh chóng



kêu to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK