Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1928​




Chương 1928: Sao các người không nghĩ tới bây giờ




Thật lâu sau, Trịnh Nam Thiên đều không nói gì, ông ta chỉ ngơ ngác nhìn Phan Lâm, trong lòng chấn động không từ ngữ nào có thể hình dung được.




Kẻ điên. Đây là kẻ điện từ đầu đến cuối.




Chẳng qua... Từ ngày đầu tiên mà ông ta quen biết Phan Lâm, ông ta đã biết người này điên cuồng như thế nào.




Nếu như anh không điên, sao có thành tựu như ngày hôm nay? Nhưng cũng chính bởi vì anh điên cuồng cho nên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay.




“Nhóc Lâm, tôi... Haiz..” Lúc này đây, Trịnh Nam Thiên cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào. .




Đột nhiên Giang Nam Tùng thể lương gầm lên.




“Mọi người đừng sợ, không cần phải sợ người này, cậu ta không giết hết được đâu, cậu ta không có bản lĩnh lớn như thế, Yến Kinh không phải là Giang Thành của cậu ta, chẳng qua cậu ta chỉ đang hù dọa các người mà thôi, đừng sợ”.




Giọng nói vừa vang lên, khiến cho mọi người nhìn sang. Phan Lâm lạnh nhạt nhìn qua Giang Nam Tùng. “Sao thế? Hội trường Giang có muốn tôi bắt đầu từ ông trước không?”




“Tôi không tin, họ Phan kia, cậu không phải là thần, cậu đâu thể có thủ đoạn thông thiên như vậy, tôi nói cho cậu biết, cậu có thể giết tôi, nhưng muốn hù dọa tôi thì không có cửa đâu, cùng lắm thì hôm nay tôi sẽ chết ở chỗ này, nhưng tôi tin cậy nhất định sẽ gặp phải báo ứng, nhất định sẽ như thế!” Giang Nam Tùng gào thét, hai mắt ông ta đỏ ngầu, căm tức nhìn Phan Lâm.




Ông ta biết bản thân mình không chạy thoát được, Phan Lâm chắc chắn sẽ giết ông ta, vì thế ông ta dứt khoát không thèm quan tâm.




Chết cũng phải có khí phách một chút, trách cho mọi người chê cười. Về phần Phan Lâm nói muốn giết cả nhà ông ta, ông ta còn lâu mới tin.




Hôm nay Phan Lâm căn bản không rời khỏi được núi Yên Long này, không nói đến Trịnh Nam Thiên, chỉ sợ dưới núi cũng bị cao thủ vây quanh, cùng lắm thì ngọc đá cùng vỡ.




Trong lòng Giang Nam Tùng ác độc nghĩ. Thế nhưng Phan Lâm lại cười, nụ cười của anh rất quỷ dị, khiến người nhìn rùng mình. Anh khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói.




“Vốn dĩ tôi không có ý định lấy ông ra khai đao, nhưng ông đã nói như thế rồi, vậy thì được tôi, tôi sẽ bắt đầu từ ông trước vậy”.




“Cậu muốn làm gì?” Giang Nam Tùng khẽ giật mình, trong lòng có dự cảm xấu, ông ta cảm thấy không đúng lắm.




“Thỏa mãn nguyện vọng của ông”. Phan Lâm hờ hững nói, sau đó nghiêng đầu nói. “Bạch Thiếu Quân!” “Thầy!” Vẻ mặt Bạch Thiếu Quân tràn đầy nghiêm túc nhìn Phan Lâm.




“Đây là điện thoại di động của tôi, một lát nữa Hàn Long sẽ gửi tất cả tin tức liên quan đến nhà Giang Nam Tùng tới, anh dựa theo thông tin trên điện thoại đi mang tất cả đầu của người nhà ông ta đến đây, đặt ở trước mặt Giang Nam Tùng”.




Sắc mặt Bạch Thiếu Quân hơi thay đổi, anh ta chần chừ một lúc. “Thầy... Thật sự phải làm như thế ư?”. “Tất cả hậu quả tôi sẽ gánh vác” Phan Lâm khàn giọng nói. Bạch Thiếu Quân trầm mặc, anh ta suy nghĩ một lát, sau đó ôm quyền nói. “Vâng thưa thầy” Sau khi nói xong, anh ta quay người muốn đi. “Ngăn cậu ta lại!” Trịnh Nam Thiên hô to. . Một lượng lớn binh sĩ xông đến, muốn ngăn Bạch Thiếu Quân lại.




Mọi người lập tức vây quanh anh ta, nhưng đường đường là một thiên kiêu, sao người bình thường có thể cản lại?




Bạch Thiếu Quân thuần thục đánh ngã đảm binh sĩ này xuống đất, đi về phía dưới núi. Mọi người khiếp sợ. Sắc mặt Trịnh Nam Thiên cũng âm trầm đến cực điểm, trừng to mắt nhìn Phan Lâm. Giang Nam Tùng bị dọa đến mức trực tiếp ngồi bệt xuống đất, hai mắt trợn to, sợ đến vỡ mật.




Nhìn thấy Bạch Thiếu Quân sắp rời khỏi đỉnh núi, chút kiêu ngạo của ông ta tan rã, cả người cũng sụp đổ.




Người dưới núi căn bản không biết Bạch Thiểu Quân là đồ đệ của Phan Lâm, chắc chắn sẽ không ngăn cản anh ta, mà đường đường là một thiên kiêu, muốn giết người bình thường là truyện quá đơn giản.




Giang Nam Tùng vội vàng lấy điện thoại ra, muốn báo cho người nhà của mình. Nhưng khi ông ta vừa sờ đến điện thoại thì điện thoại nổ tan tành. Xem ra là Phan Lâm dùng khí kình đánh tan.




Nhìn xác điện thoại trên tay mình, lúc này đây Giang Nam Tùng giống như cảm giác được trái tim mình cũng theo đó vỡ ra thành từng mảnh. .




“Không!” Ông ta không nhịn được, thế lượng gầm lên một tiếng, đột nhiên đứng dậy. Ông ta giống như phát điện xông đến, gắt gao ôm chặt bắp đùi Bạch Thiếu Quân. Bạch Thiếu Quân nhướng mày, không giãy dụa, chỉ nhìn qua ông ta, rồi lại nhìn Phan Lâm. Đã thấy Giang Nam Tùng giống như biến thành người khác, khàn giọng cầu xin. “Đừng thương tổn đến người nhà của tôi, đừng mà, đừng!” Vẻ mặt Bạch Thiếu Quân không biểu tình, lạnh lùng nhìn ông ta.




Lúc này Giang Nam Tùng mới ý thức được cầu xin Bạch Thiếu Quân là vô dụng, ông ta lập tức quay người, đột nhiên quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu với Phan Lâm, nước mắt rưng rưng.




“Bác sĩ Lâm, cầu xin cậu buông tha cho cả nhà tôi, buông tha cho cả nhà tôi đi mà, tôi tin, tôi tin rồi, cậu muốn giết cử giết tôi đi, đừng làm thương tổn đến người nhà của tôi, cầu xin cậu đó.”




Ông ta gào khóc, lúc này Giang Nam Tùng đã hoàn toàn sợ hãi. Điện thoại di động vỡ nát, ông ta không thông báo được cho người nhà. Chuyến đi này, Bạch Thiểu Quận dĩ nhiên có thể hoàn thành nhiệm vụ.




Nếu như Bạch Thiếu Quân thật sự mang đầu người nhà ông ta đến, vậy chẳng phải ông ta chính là hung thủ hại chết người nhà ư?




Ông ta không chịu đựng nổi đả kích như thế.




Ông ta càng không muốn nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc chỉ còn sót lại đầu hiện ra trước mắt mình,




Đây là giết chết tim. Ông ta tình nguyện bây giờ lập tức chết đi cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như thế. “Sao thế? Sợ rồi à?” Phan Lâm nhìn Giang Nam Tùng, hờ hững hỏi.




“Sợ, sợ! Bác sĩ Lâm, cầu xin cậu tha cho người nhà của tôi một con đường sống, cậu muốn giết tôi, tôi không dám oán hận một câu nào, cậu xin cậu” Giang Nam Tùng gào khóc thảm thiết. | Đám người Ngô Bá Xương yên lặng nhìn dáng vẻ này của hội trường hiệp hội võ đạo, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.




Lúc này nhìn thấy Giang Nam Tùng như thế, Phan Lâm lại cười, một nụ cười dữ tợn.




“Ông cầu xin tôi? Đúng là thú vị, vừa rồi lúc các người uy hiếp tôi, không cho phép tôi thương tổn đến Phan Quốc Chính, nói tôi làm bị thương Phan Quốc Chính thì sẽ giết cả nhà tôi, giết tất cả người thân và bạn bè tôi, lúc đó sao các người không nghĩ đến bây giờ?”




Hai mắt anh đỏ ngầu, dữ tợn hỏi. Mọi người ngạc nhiên, há to miệng không nói thành lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK