Chương 1397
Chương 1397: Cô đang sợ cái gì thế
Phan Nhã Nam sắp điên rồi.
Cô ta chỉ cảm thấy trái tim mình sắp vỡ
ra, đại não như núi lửa sắp phun trào, bị rung
động thật sâu.
Gần như quên mất cả thở.
Lối suy nghĩ cũng bắt đầu dừng lại.
Phan Nhã Nam đã không rõ mình đang
làm gì, mình đang đối mặt với cái gì.
Cứ như thế khoảng chừng nửa phút, cô
ta mới chậm rãi khôi phục lại.
Nhưng rung động trên mặt mãi mà
không thể tiêu tan...
“Phan Lâm... Phan Lâm... Vậy mà Phan
61
Lâm là chủ tịch Lâm... Không có khả năng...
Giả... Nhất định là giả...”
Phan Nhã Nam lẩm bẩm nói, giống như
điên mất rồi.
Cho dù là ai đều không thể lường trước
được Phan Lâm bị trục xuất khỏi nhà họ
Phan như chó nhà có tang, sẽ xoay người
biến đổi, trở thành thiên tài khiến trong nước
kinh hãi, chủ tịch Lâm!
Cô ta còn nhớ rõ, nhà họ Phan không
ngừng mở hội nghị, yêu câu mượn sức chủ
tịch Lâm! 62
Cô ta còn nhớ rõ, cô của mình và mấy vị
trưởng bối nhà họ Phan đích thân đến Giang
Thành, thăm hỏi chủ tịch Lâm nhưng bị từ
chối không tiếp.
Cô ta còn nhớ rõ, ba mình và cấp cao
nhà họ Phan tranh luận kịch liệt chuyện chủ Lâm là chủ tịch Lâm... Không có khả năng...
Giả... Nhất định là giả...”
Phan Nhã Nam lẩm bẩm nói, giống như
điên mất rồi.
Cho dù là ai đều không thể lường trước
được Phan Lâm bị trục xuất khỏi nhà họ
Phan như chó nhà có tang, sẽ xoay người
biến đổi, trở thành thiên tài khiến trong nước
kinh hãi, chủ tịch Lâm!
Cô ta còn nhớ rõ, nhà họ Phan không
ngừng mở hội nghị, yêu câu mượn sức chủ
tịch Lâm!
Cô ta còn nhớ rõ, cô của mình và mấy vị
trưởng bối nhà họ Phan đích thân đến Giang
Thành, thăm hỏi chủ tịch Lâm nhưng bị từ
chối không tiếp.
Cô ta còn nhớ rõ, ba mình và cấp cao
nhà họ Phan tranh luận kịch liệt chuyện chủ tịch Lâm mãi mà không xong.
Cô ta thậm chí còn nhớ rõ nhà họ Phan
kiêng kị Dương Hoa và chủ tịch Lâm cỡ nào.
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, người
khiến nhà họ Phan vô cùng đau đầu, cũng
mang tới vô số phiên phức cho nhà họ Phan,
là đô bỏ đi nhà họ Phan thành lập nên Dương
Hoa! Người bọn họ coi như trân bảo, vẫn
luôn muốn mượn sức, là người nhà họ Phan
bọn họ tự mình đuổi đi.
Nếu nhà họ Phan biết được chuyện này,
e rằng sẽ hối hận tới mức ruột cũng đứt từng
khúc...
Bỗng nhiên Phan Nhã Nam nhớ tới một
chuyện.
Nếu là như vậy, vậy mình bán đứng Phan
Lâm, lợi dụng Phan Lâm đi gặp chủ tịch Lâm,
xum xoe với chủ tịch Lâm... Chẳng phải là làm cùng với một người sao?
Trong lúc này cô ta lập tức hiểu ra!
Chẳng trách khi mình yêu cầu Hàn Long
giúp mình thu thập Phan Lâm, Hàn Long sẽ
đuổi mình đii
Chẳng trách chủ tịch Lâm nói sẽ mặc kệ
mình!
Hóa ra toàn bộ nguyên nhân chỉ có một!
Chủ tịch Lâm là Phan Lâm!
“Không... Không...”
Gương mặt Phan Nhã Nam tái nhợt như
tờ giấy, toàn thân đều không ngừng run lên.
Nếu Phan Lâm là chủ tịch Lâm, như vậy
cô ta là người nhà họ Phan, thì sẽ có kết cục
như thế nào?
Dù sao mẹ của Phan Lâm là bị người nhà
họ Phan hại chết!
Phan Lâm bị ép đến nhà họ Lý ở rể, cũng
có trợ giúp của người nhà họ Phan.
Sao Phan Lâm có thể không hận nhà họ
Phan?
“Cô đang sợ cái gì?”
Phan Lâm dán sát vào hơn, vẻ mặt
không đổi nói.
“Tôi... Tôi...”
Phan Nhã Nam há to miệng, nhưng
không nói nên lời.
Bây giờ cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt
vọng.
“Cô không cần lo lắng, tôi sẽ không giết
cô! Đối với tôi mà nói, cô còn có tác dụng!
Bây giờ tôi chính thức thuê cô làm cổ vấn
riêng! Tôi có một phân hợp đồng, cô có thể
ký không?”
Phan Lâm lạnh nhạt nói, vẫy tay.
Đinh Văn Vượng ở phía sau lập tức tiến
lên trước, đưa một bản hợp đồng.
Phan Nhã Nam run rẩy nhận lấy hợp
đồng nhìn, cả người có chút mơ hồ rồi.
“Đây... Đây không phải khế ước bán thân
sao?” Cô ta bất chợt ngẩng đầu kinh hãi nói.
“Vậy cô ký, hay là không ký đây?” Phan
Lâm thản nhiên nhìn cô ta.
Toàn thân Phan Nhã Nam run lên, đâu
dám phản kháng? Lập tức kêu lên: “Tôi ký!
Tôi ký! Tôi lập tức ký!”
Bây giờ không ky, nói không chừng sẽ
phải chết! Phan Nhã Nam đâu dám phản
kháng? Lập tức cầm lấy bút ký tên mình lên
trên, cũng ấn dấu tay.
“Dẫn cô ta đến Dương Hoa đi!” Phan
Lâm lạnh nhạt nói.
“Dạit”
Đinh Văn Vượng gật đầu, liếc mắt ra hiệu
với hai người đàn ông vạm vỡ, hai người tiến
lên, kéo Phan Nhã Nam rời khỏi hiện trường.
Không có xử lý!
Không có trừng phạt!
Thậm chí ngay cả quở trách Phan Nhã
Nam cũng không có!
Người nào cũng không biêt Phan Lâm
muốn làm gì!
Cũng không biết vì sao anh ép Phan Nhã
Nam ký hợp đồng kial
Nhưng mà chuyện này không quan trọng.
Phan Lâm châm điếu thuốc, nghiêng đầu
nhìn vê phía Bành Hạo Nhiên.
Bành Hạo Nhiên lấy lại tỉnh thần, vội
vàng nở nụ cười hơi cúi đầu nói: “Hóa ra là
chủ tịch Lâm, thật sự là lụt lớn làm trôi miếu
Long Vương! Hiểu lâm mà thôi!”
“Hiểu lầm?” Phan Lâm phả ra một làn
khói nói.
“Chủ tịch Lâm, nhà họ Bành chúng tôi và
Dương Hoa cũng có hợp tác rồi! Tôi vẫn luôn
muốn được gặp mặt ngài một lần! Hôm nay
có thể gặp mặt, thật sự là may mắn ba đời.
Chủ tịch Lâm, mời, để Hạo Nhiên chiêu đãi
anh đi.” Bành Hạo Nhiên cổ nở nụ cười, vội
vàng nói.
Những lời này vừa vang lên, Huỳnh Lam
ở phía sau đột nhiên tiến lên một bước, một
tay ấn anh ta xuống đất.
“Các ông muốn làm gì?”
Bành Hạo Nhiên điên cuồng vùng vẫy.
Hai người nhà họ Bành ở bên cạnh cũng
nhao nhao hét lên, bao vây lại gần.
“Sao thế? Đêu muốn tới đây chết sao?”
Huỳnh Lam trực tiếp rút súng ra, để lên
đầu Bành Hạo Nhiên.
Chỉ trong nháy mắt, người nhà họ Bành
không dám nhúc nhích, cả đám khẩn trương
nhìn Huỳnh Lam và Phan Lâm.
“Chủ tịch Lâm! Anh làm gì vậy?”
Bành Hạo Nhiên nóng nảy, liên tục la lên:
“Anh muốn giết tôi sao? Chủ tịch Lâm, anh
không thể làm như vậy!”
“Vậy tôi đánh gãy tay chân anh, có thể
chứ?”
Phan Lâm lạnh nhạt nhìn Bành Hạo
Nhiên, bình tĩnh nói.
Toàn thân Bành Hạo Nhiên phát run, trên
mặt đều là khó mà tin.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã nói rôi, vừa rồi chỉ
là hiểu lầm thôi, anh... Anh cần gì phải làm
như vậy?”
“Hiểu lầm? Vì sao tôi không cảm thấy
như vậy?” Phan Lâm lạnh nhạt nói: “Ra tay,
chém hết tay chân anh ta cho tôi!”
“Dạ, chủ tịch Lâm!”
Người bên cạnh gật đầu, muốn ra tay.
“Đừng! Đừng mài Chủ tịch Lâm, anh
dừng tay đi!"
Bành Hạo Nhiên thê lương la lên: “Nếu
anh dám động vào tôi, tôi đám bảo nhà họ
Bành nhất định sẽ dốc hết toàn lực trả thù
cho tôi!”
“Nhà họ Bành muốn tìm tôi báo thù sao?
Tôi hoan nghênh bất cứ lúc nào!” Phan Lâm
lạnh nhạt, thờ ơ nói.
“Chủ tịch Lâm, trừ chuyện đó ra, anh
không sợ thế lực sau lưng nhà họ Bành tôi
sao?” Bành Hạo Nhiên thấy nhà họ Bành uy
hiếp không có tác dụng, rơi vào đường cùng,
chỉ có thể nói lực lượng phía sau ra.
“Thế lực phía sau nhà họ Bành sao?”
Phan Lâm dán sát gân hơn, khàn giọng
nói: “Là thế lực gì?”
“Chủ tịch Lâm! Dương Hoa của các anh
cũng coi như có thủ đoạn thông thiên, sao
có thể không biết sau lưng tôi là thế lực nào?
Nếu như anh đụng vào tôi, không sợ đắc tội
thế lực sau lưng tôi sao?” Bành Hạo Nhiên
run run rẩy rẩy, mở miệng nói.
“Tôi nghĩ lực lượng sau lưng anh sẽ
không vì anh mà khai chiến với Dương Hoa!
Dù sao tôi tin bọn họ đã biết được kết cục
của thôn Dược Vương! Bọn họ không thể
không cân nhắc suy nghĩ chuyện này?” Vẻ
mặt Phan Lâm không đổi nói.
Toàn thân Bành Hạo Nhiên run lên,
không nói chuyện.
Đúng vậy, anh ta chỉ là vai phụ, người ta
sẽ vì một quân cờ như anh ta mà khai chiến
với chủ tịch Lâm sao?
E rằng mất nhiều hơn được!
“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ... Chuyện này
thật sự không còn đường sống vấn hôi sao?”
Bành Hạo Nhiên run rẩy hỏi.
“Đương nhiên là có.”
Phan Lâm ngồi xuống trước mặt anh ta,
bình tĩnh nói: “Chỉ cần anh nói cho tôi biết,
bên kia phái anh tới Giang Thành, rôt cuộc là
vì chuyện gì, như vậy, tôi có thể tha cho anh
một mạng!”
Những lời này vang lên, sắc mặt Bành
Hạo Nhiên lập tức thay đổi.