Chương 1897
Chương 1897: Thiên kiêu xếp thứ năm
Sự xuất hiện của người đàn ông này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy giật nảy mình. Chỉ có vẻ mặt của Phan Lâm và Chiêm Nhất Đao là không có gì thay đổi.
“Trác Thiên Vũ?” Có người khiếp sợ kêu lên. “Là cậu Trác ư? Cậu Trác đến đây à?”
Bầu không khí trong phòng có chút khiếp sợ. Hiển nhiên người đàn ông này là một vị danh nhân.
Phan Lâm nghiêng đầu nhìn, cũng đánh giá người đàn ông kia.
“Trác Thiên Vũ? Nếu như tôi không nhớ
nhầm, hình như anh là thiên kiêu xếp thứ năm trong bảng thiên kiêu à?”
“Đúng thế, chính là tôi! Không nghĩ đến bác sĩ Lâm danh tiếng lẫy lừng lại còn biết tôi cơ đấy, thật đúng là có chút thú vị”
Trác Thiên Vũ đứng dậy đi tới, kéo Phó Huyên Thư đang quỳ ở dưới đất lên.
Phó Huyền Thư không ngừng giấy dụa, muốn một lần nữa quỳ xuống, thể nhưng sức lực của cô ta đâu thể sánh được với Trác Thiên Vũ.
“Anh làm gì thế?” Phó Huyền Thư tức giận quát hỏi.
“Phó Huyền Thư, có tôi ở đây, cô không cân quỳ xuống như thế đâu” Trác Thiên Vũ lạnh nhạt nói, sau đó xoay người nhìn qua Phan Lâm.
“Bác sĩ Lâm, bây giờ tôi muốn anh lập tức ra tay chữa trị cho ông cụ Phó, anh có nghe thấy
không?”
Câu này vừa nói ra đã khiến cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động.
Trác Thiên Vũ đang làm cái quái gì thế? Trực tiếp ra lệnh cho bác sĩ Lâm ư?
Hoàn toàn không cho bác sĩ Lâm một xíu mặt mũi nào.
Mọi người rối rít nhìn qua phía Phan Lâm.
Mà lúc này đây, Phan Lâm lại một lân nữa rơi vào trong trâm mặc, anh cũng không trả lời Trác Thiên Vũ.
“Sao nào? Lời nói của tôi rất khó hiểu ư? Hay là nói bác sĩ Lâm không nghe thấy tôi nói gì? Muốn tôi lặp lại một lân nữa?” Vẻ mặt của Trác Thiên Vũ không chút thay đổi nói.
Giọng điệu và thần thái lộ ra dáng vẻ vô cùng
ngạo mạn.
“Không, tôi nghe thấy, nghe thấy rất rõ ràng”
Lúc này Phan Lâm trả lời.
“Vậy ý tứ của bác sĩ Lâm như thế nào nhỉ? Tôi hi vọng anh không nên từ chối tôi, tính tình của tôi không tốt lắm đâu, không thích mấy kẻ từ chối yêu cầu của tôi, mà đối với người tôi không thích thì tôi luôn luôn không thế chịu đựng được việc bọn họ còn sống trên thế giới này, anh hiểu chưa?” Trác Thiên Vũ nói.
Đây cũng không phải là ra lệnh, đây là đang uy hiếp một cách trắng trợn.
Phan Lâm không lên tiếng.
Chiêm Nhất Đao nổi giận, ông ta đột nhiên đứng ra quát khẽ.
“Nhóc con miệng còn hôi sữa, mạnh mồm
Chương 1898: Tối nay sẽ ra tay
Những lời nói này của Phan Lâm khiến cho sắc mặt của rất nhiêu người đang có mặt ở trong phòng đều trở nên vô cùng tái nhợt.
Nhất là Tịch Thường Triết, ông ta thiếu chút nữa đã đứng không vững, lùi lại về sau hai bước, vội vàng nói.
“Bác sĩ Lâm à, cậu... Cậu đừng nên hiểu lầm tôi, tôi và cậu không thù không oán, sao có thể hại cậu cơ chứ?”
“Đúng thể bác sĩ Lâm, truyện này... Đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, cậu đừng suy nghĩ phức tạp như thế”
“Nhất định cậu đã hiểu lầm rồi”
Những người khác cũng nhao nhao nói.
Bọn họ không dám thừa nhận, nếu không, đắc tội với nhà họ Phó chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với bác sĩ Lâm, đắc tội với vị ôn thân này, ngày tháng sau này bọn họ còn có thể sống tốt ư?
Nhưng Phan Lâm tin sao?
Lúc này ngay cả người nhà họ Phó cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.
“Bác sĩ Lâm nói rất đúng, tuy ông nội của tôi có bệnh cũ, thế nhưng trong khoảng thời gian gần đây, ông nội tôi vẫn luôn uống thuốc, hai ngày trước lúc đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói sức khỏe của ông ấy không vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng cho thật tốt thì không sao hết, không có khả năng phát bệnh, lúc này lại vô duyên vô cớ phát bệnh qua đời... quá đột ngột!” Phó Huyền Thư cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tịch Thường Triết.
“Ông Tịch, ông xác định không lừa chúng tôi chứ?”
“Đương nhiên rồi, sao tôi có thể làm ra loại chuyện này chứ? Tôi và ông cụ Phó đã quen biết nhau vài chục năm, sao tôi có thể bỏ thuốc ông ấy được chứ?” Tịch Thường Triết liên tục xua tay.
“Nếu như ông đã nói mình không lừa người nhà họ Phó, như vậy ông có thể lấy điện thoại di động của mình ra không?” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Tịch Thường Triết nghe xong, thiếu chút nữa ông ta đã đứng không vững.
“Lấy... Lấy điện thoại di động ra làm gì?”
“Nếu như bản thân ông nói mình không làm ra chuyện đó, vậy tôi nghĩ trong điện thoại của ông cũng không có lịch sử liên lạc với nhà họ Phan trong khoảng thời gian gần đây đúng
không?” Phan Lâm giải thích.
Dây thân kinh của Phó Khải Trạch và Phó Huyền Thư lập tức kéo căng.
Phó Huyền Thư đột nhiên đứng dậy, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Tịch Thường Triết. “Ông Tịch, làm phiền ông đưa di động của
mình cho tôi xem qua một lát.”
“Phó Huyền Thư, cô... Chẳng lẽ cô nghỉ ngờ tôi ư? Tôi và nhà họ Phó các người có quan hệ tốt mấy chục năm nay rồi, tôi... Sao tôi có thể liên thủ với những người khác hại nhà họ Phó của cô chứ?” Vẻ mặt của Tịch Thường Triết hơi mất tự nhiên, ông ta còn muốn giải thích gì đó.
Thể nhưng ông ta càng giải thích thì người nhà họ Phó lại càng cảm thấy ông ta có vấn đề.
“Ông Tịch, nếu như ông trong sạch thì lấy điện thoại di động ra cho chúng tôi xem qua, chỉ
cần trên đó không có lịch sử liên lạc với người nhà họ Phan, tôi sẽ tin tưởng ông” Phó Huyền Thư trầm giọng nói.
“Chuyện đó... Chuyện đó... À, tôi quên mang theo điện thoại di động... Tịch Thường Triết nặn ra nụ cười.
Thế nhưng ông ta vừa mới dứt lời, một tiếng chuông điện thoại di động vô cùng êm tai đột nhiên từ trong túi ông ta truyền ra.
Nhìn qua, là Phó Huyên Thư gọi đến số ông ta.
Nhà họ Phó và Tịch Thường Triết đã quen biết nhau mấy chục năm, rất nhiều người đều có số điện thoại của ông ta.
Phó Huyên Thư để điện thoại di động xuống, lạnh nhạt nhìn qua Tịch Thường Triết, vẻ mặt không chút thay đổi nói.
“Xem ra ông Tịch đây tương đối hay quên,