Chương 1792
Chương 1792: Không còn đường lui
"Có vấn đề gì không?” Đại Tôn Trưởng nhìn chăm chằm vào Phan Lâm hỏi.
"Đại Tôn Trưởng, Thiên Cung Mộ là cấm địa mà. Đừng nói là đệ tử, sợ rằng cho dù có là tôn trưởng và các vị điện chủ đây cũng không thể tùy tiện đi vào, đúng chứ?" Ánh mắt Phan Lâm ngưng lại hỏi.
"Ôi! Tình thế cấp bách mài Hoạt độc trong cơ thể cậu, đã không có bao nhiêu thời gian nữa rồi. Tôi mới vừa nghe Nhị Tôn Trưởng nói, hoạt độc trên người cậu đã khó có thể cảm nhận được, chỉ sợ độc đó đã ăn sâu vào tận xương tủy cậu rồi. Nếu như còn kéo dài thời gian chữa trị thêm nữa chắc chắn tính mạng của cậu khó mà giữ được,
thể nên cậu nên vì tính mạng của bản thân mà suy nghĩ cho kỹ, tôi và các vị tôn trưởng, điện chủ ở đây đã quyết định sẽ hợp lực mở ra Thiên Cung Mộ, để cậu có thể vào trong đó tìm thuốc. Cung chủ đang bế quan, hiện nay tất cả mọi chuyện trong cung đầu do tôi quyết định! Chuyện này chờ đến khi cung chủ xuất quan tôi sẽ đích thân đến giải thích với cung chủ! Cậu không cần phải lo lắng.' Đại Tôn Trưởng nói rằng.
"Cảm ơn ý tốt của Đại Tôn Trưởng, chỉ là Thiên Cung Mộ này... Đệ tử cũng đã từng nghe vài
truyện liên quan, nghe nói bên trong đó nguy hiểm trùng trùng, cơ quan trải rộng. Nếu như đệ tử đi vào trong đó một mình, chẳng phải là dấn thân vào chỗ chất hay sao?" Phan Lâm thấp giọng hỏi.
"Tôi nói cậu nghe này Phan Lâm, cậu còn sợ cái gì chứ? Nói thế nào thì cậu cũng có thể chất Võ Thần mà. Những cơ quan bên trong kia thì có
thể làm gì được cậu nào?" Trịnh Xuân Viễn lập tức mở miệng nói.
"Đúng thể, cậu có thể chất Võ Thần nên dù là dao súng cũng không thể làm cậu bị thương, gần như không có bất kỳ vật gì trên thế giới này có thể giết chết cậu. Dù sao cũng chỉ có một ít cơ quan thôi mà, chẳng lẽ cậu còn không làm gì được chúng?" Tam Tôn Trưởng cũng mở miệng ra vẻ khuyên nhủ.
"Phan Lâm, cái cậu cần làm bây giờ là phải gan dạ, dũng cảm, không được sợ hãi. Đợi đến khi lấy được Vạn Độc Bất Diệt đan là cậu có thể giải quyết được hoạt độc trên người mình rôi. Hơn nữa... sau khi ăn Vạn Độc Bất Diệt đan, cậu còn có thể sở hữu được một cơ thế không một loại độc dược nào có thể tiêu diệt. Cho dù có là loại độc tố nào trên thế giới này đi chăng nữa cũng không làm gì được cậu, khi ấy cậu lại có thêm một lợi thế lớn, cớ sao không làm?" Đại Tôn
Trưởng vuốt râu nhẹ giọng nói, trong mắt ông ta lóe lên tia sáng kì dị.
Phan Lâm nghe ông ta nói như vậy, lông mày anh nhíu chặt lại, im lặng không lên tiếng.
Ước chừng qua bảy, tám nhịp thở, anh mới khẽ gật đầu một cái.
"Nếu các tôn trưởng, điện chủ đều đã nói như thế, vậy thì được thôi, đệ tử sẽ đi một chuyến xem sao. Miễn cho phụ lòng tốt của các tôn trưởng, điện chủ."
"Nếu như vậy, Phan Lâm, đợi cậu chuẩn bị xong, chúng ta sẽ đi luôn" Đại Tôn Trưởng đứng dậy nói.
"Đi luôn sao? Nhanh vậy?”
"Hoạt độc trên người cậu không thể đợi lâu hơn được nữa. Chúng ta là vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi."