Chương 1230
Chương 1230: Trình độ đông y của anh thật phế vật
Không chỉ đám đàn ông kia, bao gồm cả
đám ông cụ Thiệu, tất cả đều mơ hồ rồi.
Trong đông y có nhìn, nghe, hỏi, sờ, đối
với mùi thuốc đông y, cho dù là đông y lâu
năm đều rất dễ nhận biết.
Trên kim châm cứu này dính độc tố rất
dễ phân biệt, không phải là độc tố phức tạp
gì, mà là độc Câu U Thảo thuần túy.
Câu U Thảo rất bình thường, trong phòng
khám của ông ta có.
Cũng chính vì như thế, ông cụ Thiệu mới
khẩn trương, nếu cảnh sát đến đây điều tra,
trên tay ông ta có Cầu U Thảo, chắc chắn sẽ
hết đường chối cãi!
Dù sao bình thường thuốc này không
thích hợp xuất hiện trong phòng khám.
Độc Cầu U Thảo sẽ không khiến người ta
tử vong, nhưng khiến người ta rơi vào trong
hôn mê sâu, cho dù không chết, truyên ra
ngoài, cũng sẽ tổn thất rất lớn đối với phòng
khám.
Nhưng mà khiến ông cụ Thiệu kinh hãi
chính là, thuốc này ông ta thu nạp vào phòng
khám, không phải là lấy ra dùng cho người
bệnh, mà mang về nghiên cứu, trước mắt
độc Cầu U Thảo này căn bản không có giá trị
dùng thuốc, vì sao Phan Lâm nói nó cố ý
dùng trên người người bệnh?
“Thúi lắm! Cậu nghĩ chúng tôi không biết
gì về đông y sao? Ông đây cũng học một
chút, độc này căn bản không có giá trị dùng
thuốc, ngoại trừ lấy ra hại người, cậu đừng có
mà lừa dõi tôi!” Người đàn ông hừ một tiếng,
lập tức nói.
“Nếu anh nói như thế, vậy tôi chỉ có thể
nói đông y của anh vẫn đang ở giai đoạn da
lông, cái gì cũng không hiểu!”
“Cậu nói cái gì?” Người đàn ông sửng
sốt, càng lúc càng phẫn nộ.
“Tôi nói còn chưa rõ ràng sao? Trình độ
đông y của anh quá kém rồi, tất nhiên là
không rõ giá trị của thuốc này! Anh nên ở
một bên nhìn cho kỹ đây!”
Phan Lâm lạnh nhạt nói, rồi tiến lên bắt
mạch cho người đàn ông trung niên, sau đó
mới nhận lãy kim châm cứu vẽ loạn độc Cầu
U Thảo trong tay người đàn ông, lại đâm lên
người người đàn ông trung niên lần nữa.
“Được! Được thôi! Trái lại tôi muốn xem
cậu có bản lĩnh gì!”
Người đàn ông tức không nhẹ, liên tục
chửi bậy.
Phan Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục
châm cứu.
Phập!
Lúc này cơ thể người đàn ông trung niên
lên xuống lần nữa, lại phun ra một ngụm
máu tươi.
“Hả?”
“Cậu làm gì thế? Muốn giết người sao?”
Người đàn ông nóng nảy, liên tục kêu đau
đớn.
“Anh gấp cái gì? Chúng tôi còn chưa
chữa xong!” Phan Lâm lạnh nhạt nói,
nghiêng đầu nói với ông cụ Thiệu: “Ông cụ,
lại đi chuẩn bị ít kim châm cứu đến đây, bệnh