Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1485​



















Chương 1485: Dập đầu tạ tội







Theo người phụ nữ la lên, đám người này



cùng nhìn về phía Phan Lâm.







Các tân khách ở xung quanh cũng nhao



nhao dời mắt nhìn anh.







“Anh Hùng! Mau nhìn! Mau nhìn! Ha ha



ha, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!”







Bên cạnh Trang Tuấn Hùng không có ai



không cười to, càng có người vỗ tay xem, vẻ



mặt trêu tức.







Phan Lâm hơi nghiêng đầu nhìn người



phụ nữ, lạnh nhạt nói: “Thưa cô, nếu cô có gì



bất mãn hoặc có nhu cầu gì, tôi có thể mời



chủ nhà gọi người tới giúp cô, mong cô đợi



một lát!”



Phan Lâm không muốn trêu chọc phiền



phức, quyết định để thành viên trung tâm của



nhà họ Trang tới xử lý việc này.







Anh coi như nhìn ra được, Trang Tuấn



Hùng vốn định mượn đao giết người.







Nhưng cho dù Phan Lâm muốn nhân



nhượng cho khỏi phiên phức, nhưng rõ ràng



là những người này không muốn.







“Gọi em gái cậu!” Người phụ nữ tức giận,



trực tiếp đánh về phía đầu Phan Lâm.







Chưởng lực rất mạnh, đủ để đánh một



người trưởng thành choáng váng!







Lông mày Phan Lâm nhúu lại, trở tay



đánh một chưởng.







Rầm!







Tiếng trâm đục truyền ra.



Người phụ nữ bị chưởng lực khủng bô



của Phan Lâm chẩn đắc liên tục lùi về sau,



đụng nát một đống bàn.







“Cái gì?”







Tân khách ở bốn phía ngạc nhiên.







Đồng bạn của người phụ nữ này lập tức



đứng dậy.







“Ha ha, hay! Hay lắm! Xem ra Tân Tuấn



Minh này sẽ phải chết không thể nghi ngờ



rôi!” Trang Tuấn Hùng mừng rỡ, vô cùng kích



động.







“Sư muội, em không sao chứ?”







Một người đàn ông vạm vỡ đeo kiếm đi



lên trước, nâng người phụ nữ dậy.







Người phụ nữ tức nổ phổi, đôi mắt trợn



to, hung ác trừng Phan Lâm, quát ầm lên:



“Đồ chó! Bà đây muốn mạng cậu!”



Sau khi nói xong, lập tức định xông lên.







Phan Lâm thật sự không sợ, hừ lạnh một



tiếng, lại giơ tay tấn công.







Nhưng đúng lúc này, người đàn ông vặn



tóc ở phía sau đột nhiên vươn tay ngăn cản



người phụ nữ.







“Đại nhân, ngài làm gì vậy?” Người phụ



nữ tức giận nói.







“Đừng ra tay, cô không phải là đối thủ



của người này.” Người đàn ông tết tóc bình



tĩnh nói.







“Vậy thì việc này cứ thế thôi sao?” Người



phụ nữ không cam lòng hỏi.







“Làm nhục Huyết Ma Tông chúng ta, tất



nhiên là không có khả năng bỏ qua như vậy,



cô không phải là đối thủ, đi lên chỉ biết tự



rước lấy nhục, vẫn nên để tôi lên cho.” Người



đàn ông tết tóc dứt lời, liền đi vê phía Phan



Lâm.







“Huyết Ma Tông?”







Phan Lâm ngạc nhiên, nhìn đám người



này với vẻ khó mà tin.







Đám người này là tông phái đứng sau



Huyết Nam Ngục sao? Là Huyết Ma Tông



trong truyền thuyết à?







Không ngờ tới lần này đụng phải ở sơn



trang Huyết Kiếm.







Đợi đã, sơn trang Huyết Kiếm?







Nhà họ Trang này... Không lẽ có liên hệ gì



đó với Huyết Ma Tông?







Phan Lâm nghĩ trong lòng, vẻ mặt hơi



nghiêm trọng.







Người này làm ầm ï hấp dẫn sự chú ý



của rất nhiêu người.







Không ít người nhà họ Trang cũng đã



nhận ra, có người chạy vào thông báo cho



ông chủ, nhưng không người nào dám nhúng



tay.







Rất rõ ràng, bọn họ đều biết đám người



này là ai.







Sao bọn họ dám đắc tội?







“Cậu tên là gì?” Người đàn ông tết tóc



vừa đi vê phía Phan Lâm vừa hỏi.







“Tân Tuấn Minh!”







“Tân Tuấn Minh? Cậu không phải là



người nhà họ Trang?”







“Huyết Kiêu đại nhân, người này là người



nhà họ Trang, nhưng cậu ta là con riêng của



ông tư nhà họ Trang, theo họ mẹ, là một đứa



con hoang mà thôi!" Trong đám người không



biết tân khách nào cười to kêu lên.







“Hả?”







Người đàn ông tết tóc tên Huyết Kiêu



mỉm cười: “Một khi đã như vậy, dù thế nào



cũng là người nhà họ Trang, cậu không biết



quy củ dám đối nghịch với chúng tôi như thế,



nếu hôm nay không thu thập cậu, vậy chẳng



phải Huyết Ma Tông tôi sẽ mất mặt sao?”







“Xem ra các người không tính toán giảng



đạo lý rôi?” Phan Lâm lạnh nhạt hỏi.







“Cậu có thể đỡ được ba chiêu của tôi, tôi



sẽ giảng đạo lý với cậu.”







Huyết Kiêu lạnh nhạt nói, đột nhiên nhảy



lên một bước, cơ thể đột nhiên biến mất.







“Oal”







Các tân khách phát ra tiếng kêu kinh hãi.



“Người này chết chắc rồi!” Trang Tuấn



Hùng cũng liên tục la lên.







Cơ thể Huyết Kiêu đã không thấy, không



bắt được bóng dáng, nhưng xung quanh



Phan Lâm lại sinh ra cơn gió đỏ như máu,



xoay tròn xung quanh anh.







Phan Lâm đứng tại chỗ, đôi mắt khẽ đảo



giống như đang tìm bóng dáng của Huyết



Kiêu.







Bỗng nhiên...







Vùi







Trong cơn gió màu máu có một thứ gì đó



như lợi trảo của ma quỷ vươn ra, hung ác



nắm lấy cổ Phan Lâm.







Năm ngón tay sắc bén còn đáng sợ hơn



đao.







Đôi mắt của mọi người mở to.



Người nào cũng nghĩ rằng, một trảo này



đánh xuống, tất nhiên là Tân Tuấn Minh sẽ



đầu thân hai nơi.







Nhưng mà... Tân Tuấn Minh này đột



nhiên xoay người, một tay nắm lấy lợi trảo



sắc bén, chế trụ tay, sau đó...







Dùng lực mạnh vung!







Vùi







Huyết Kiêu bị cái tay này kéo từ trong



cơn gió màu máu kia ra, ném về khu đất



trống phía sau.







Huyết Kiêu xoay người trong không



trung, vững vàng rơi xuống đất.







Nhưng anh ta mới đứng lại.







Vùi







Một cơn gió mạnh thổi từ đối diện tới.



“Hửm?”







Huyết Kiêu ổn định lại vô cùng kinh ngạc.







Mới phát hiện chẳng biết Phan Lâm xông



tới bên cạnh anh ta từ lúc nào, còn đánh một



quyền về phía đầu anh ta.







Khí ý thô bạo giống như thiên thạch rơi



xuống.







Hủy thiên diệt địa, thế không thể đỡ được!







Một quyền này, e rằng muốn đả thông tất



cả đất đai.







Gương mặt sơn trang Huyết Kiểm trắng



bệch, vội vàng điểm mũi chân, né tránh về



sau.







Cuối cùng anh ta cũng phản ứng đúng



lúc.



Một quyền này của Phan Lâm đánh vào



không khí, nhưng cơn gió trên quyền phóng



ra, hóa thành gió to cấp mười, thối về phía



rừng rậm trước mặt.







Phần lớn cây cối tráng kiện trong rừng



rậm, trực tiếp bị gió to làm gãy.







Xoạt xoạt xoạt...







Rừng rậm trước mặt lập tức bị tiêu diệt.







Mọi người kinh hãi!







Lúc này ở hiện trường đã lặng ngắt như



tỜ.







Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn



một màn này với vẻ khó mà tin.







Trang Tuấn Hùng ở phía sau cằm sắp rớt



xuống đất, người cũng như hóa đá, nghẹn



họng nhìn trân trối toàn bộ.



“Sao... Sao có thể như vậy? Tân Tuấn



Minh này... Vậy mà lợi hại như thế sao?”







“Anh Hùng, lần này nên làm thế nào đây?



Có vẻ như ngay cả người của Huyết Ma Tông



cũng không thể thu thập cậu tai”







“Còn tiếp tục như vậy, mọi
chuyện sẽ



nháo lớn lắm!”







“Chúng ta nhanh nghĩ biện pháp đit”







Mọi người bảy miệng tám lời, luống



cuống chân tay, hoàn toàn luống cuống rồi.



Người của Huyết Ma Tông cũng cảm



thấy tình huống không đúng, nhao nhao rời



khỏi ghế, trực tiếp vây quanh Phan Lâm.







“Đại nhân, chúng ta cùng tiến lên đi!”



Người phụ nữ lúc trước nghiến răng nói.







“Sao thế? Định lấy nhiều bắt nạt ít À2?”



Phan Lâm lạnh nhạt hỏi.



“Đối phó cậu, cần lấy nhiều bắt nạt ít



sao? Cô ở yên tại chỗ nhìn đi, không được ra



tay, bản đại nhân sẽ tự mình thu thập người



này!” Huyết Kiêu hừ lạnh, lại muốn ra tay nữa.







“Dừng tay!”







Lúc này, một tiếng la vang vọng.







Sau đó chỉ thấy vô số người nhà họ



Trang chạy tới bên này.







Người dẫn đầu, rõ ràng là ông cả nhà họ



Trang, Trang Thái Thành!







Phía sau ông ta có không ít cấp cao nhà



họ Trang.







Trong đó ông ba là Trang Tiến Bình cũng



ở đây.



“Bai Bác cải”







Trang Tuấn Hùng vội vàng chạy tới chào



hỏi.







Sắc mặt Trang Tiến Bình hơi trắng xanh,



để tóc húi cua và nuôi râu cá trê, nhìn vô



cùng ổn trọng, ông ta chỉ thoáng gật đầu,



sau đó đánh giá Phan Lâm.







“Trang Thái Thành, ông đến rồi? Sao thế?



Nhà họ Trang ông định khai chiến với Huyết



Ma Tông tôi sao?” Huyết Kiêu thu chiêu, hai



tay để sau lưng, vẻ mặt không đổi nói.







“Huyết Kiêu đại nhân nói đùa rồi, sơn



trang Huyết Kiếm chúng tôi đâu có can đảm



đối đầu với quý tông? Đều là hiểu lầm, đều là



hiểu lầm thôi!”







Trang Thái Thành cười, sau đó trừng



Phan Lâm, quát lớn: “Tân Tuấn Minh! Cậu



còn không mau quỳ xuống, dập đầu tạ tội với



Huyết Kiêu đại nhân cho tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK