Chương 1240
Chương 1240: Phan Lâm đâu, gọi cậu ta ra đây
“Cháu rể? Bat Ba không nhìn xem nó đã
làm chuyện tốt gì! Nhìn xem đứa cháu ngoại
ba thương yêu nhất bây giờ đang ra sao? Tất
cả đều do đứa cháu rể này ban tặng! Thứ
người như vậy ba còn che chở làm gì?” Hứa
Vân giận đùng đùng nói.
“Chuyện này ba phải hỏi cho rõ! Đúng lúc
Ngọc Thanh vừa về, thằng Lâm cũng đến!
Được rồi, gọi tất cả mọi người đến, ba hỏi
chuyện này cho ngọn nguôn!”
Ông cụ trầm giọng, nói với Hứa Thiên
Bảo đứng cạnh: “Đi gọi bác gái tới! Phan
Lâm, đi cùng ông, đến phòng chính!”
“Được!” Phan Lâm ngẫm nghĩ, gật đầu
một cái.
Rất nhanh, phòng chính nhà họ Hứa tê tụ
không ít người.
Hứa Ngọc Thanh cũng ở đây, Lý Giang
không biết đã đi đâu.
Ông cụ Hứa đang ngồi đó, uống trà,
nhưng thiếu ngón tay nên bưng trà không
vững.
Còn người nhà họ Hứa, ai ai cũng lòng
đầy căm phẫn, tức giận trợn mắt nhìn Phan
Lâm.
Ánh mắt đó hận không thể băm vằm anh
ra thành trăm mảnh.
“Chó má! Mày còn mặt mũi tới nhà họ
Hứa? Tao giết mày!”
Hứa Ngọc Thanh đữ tợn, muốn nhào vào
Phan Lâm.
“Ngọc Thanh!”
Ông cụ dừng động tác uống.
Hứa Ngọc Thanh cứng đờ, bấy giờ mới
thu liễm.
Mặt Phan Lâm không cảm giác nhìn Hứa
Ngọc Thanh.
Ở trong lòng anh, ngay cả người xa lạ
Hứa Ngọc Thanh cũng không bằng.
Nhưng đối với ông cụ Hứa, anh vẫn cảm
thấy thiếu nợ.
“Đây là nhà họ Hứa, các người đều là
người của nhà họ Hứa! Vậy thì phải tuân thủ
quy củ của nhà họ Hứa cho tôi! Nếu ai đám
làm bậy ở đây thì chính là không coi tôi ra gì!
Nghe chưa? Nghiêm chỉnh lại cho tôi!” Ông
cụ lạnh giọng.
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh vâng, rất cung
kính.
Ông cụ gật đầu một cái, nhìn Phan Lâm.
“Phan Lâm! Mẹ vợ cháu nói, Ái Vân bị
như vậy là do cháu hại, có đúng không?”
“Ông ngoại sao lại nói vậy?”
“Mẹ vợ cháu nói, do cháu động vào nhân
vật có máu mặt!”
“Cháu có thể động vào ai chứ?”
“Người của thôn Dược Vương! Mày còn
không thừa nhận?” Hứa Ngọc Thanh thét to.
“Động vào thôn Dược Vương là bác sĩ
Lâm, liên quan gì đến con?” Phan Lâm nhàn
nhạt nói.
“Sao lại không liên quan đến mày? Chính
là mày chọc vào người của thôn Dược