Chương 1353
Chương 1353: Món quà quỷ dị của nhà họ Phan
“Sao lại tắt máy nhỉ?” Người đàn ông
mập mạp kia còn chưa chịu từ bỏ, ông ta tiếp
tục gọi điện thoại, nhưng đầu dây bên kia vẫn
không ai nghe máy.
Lúc này có một đám người đột nhiên đi
về phía bên này, đứng ở trước mặt người đàn
ông mập mạp đó.
“Này, lão già mập mạp chết bầm này,
những thứ này là của ông đó hả?” Một người
đàn ông đeo kính râm trên mặt có vết sẹo chỉ
vào những quà tặng trên mặt đất rồi hỏi.
“Đúng thế, có vấn đề gì hả?” Vốn dĩ lúc
này tâm trạng của mập mạp đang cảm thấy
phiên lòng, cộng thêm việc ông ta chính là
người của nhà họ Phan ở Yến Kinh, cơ bản
không để mắt đến đám người ở Giang Thành
này, dáng vẻ nói
chuyện cũng rất phách lối.
“Ôi chao, còn đúng là có chí khí thật đấy,
lão già mập mạp chết bầm này, mày cản
đường của ông đây rồi!” Người đàn ông mặt
sẹo hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Cản cậu ư?” Người đàn ông mập mạp
câm điện thoại di động trên tay, ánh mắt kỳ
quái nhìn lướt qua tên mặt sẹo, cười nói.
“Con đường này lớn như thế, sao cậu
không đi vòng qua?”
“Đi vòng qua ư? Con mẹ nhà nó chứ, ở
cái đất Giang Thành này còn chưa có ai dám
bắt ông đây đi đường vòng đâu! Còn có mày
đấy, mày ở đâu chui ra mà dám dùng giọng
điệu đó để nói chuyện với ông đây hả? Các
anh em xông lên cho tôi, đánh cho ông ta
răng rơi đầy đất." Người đàn ông mặt sẹo
quát to.
Một nhóm người lập tức xông về phía
trước.
“Dừng tay lại.”
Người đàn ông mập mạp kia quát to một
câu, nghiêm nghị nói.
“Tao nói cho chúng mày biết, tao chính là
người nhà họ Phan ở Yến Kinh, đám nhãi
nhép các người đừng có mà tự đi tìm đường
chết, khiến ông đây nổi giận, tao sẽ khiến
cho chúng mày không nhìn thấy được ánh
mặt trời ngày mai nữa.”
“Nhà họ Phan ở Yến Kinh ư? Chưa từng
nghe qua, sao nào? Rất lợi hại à?” Người đàn
ông mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, hỏi.
“Là thứ mà đám ếch ngồi đáy giống như
chúng mày có cố gắng cả đời cũng không
thể tiếp xúc được.”
"Ồ, thế được rồi, vậy để ông đây sẽ khiến
cho mày phải ngoan ngoãn cúi đầu.”
Tên đàn ông mặt sẹo trực tiếp vung tay
lên, cả đám người kẻ trước ngã xuống, kẻ
sau tiến lên bao vây lấy người đàn ông mập
mạp kia.
Người đàn ông mập mạp đó quá sợ hãi,
vội vàng đánh trả.
Cùng lúc đó hai người vệ sĩ của nhà họ
Phan cũng từ trên xe đi xuống, giúp người
đàn ông mập mạp kia đánh trả.
Đừng nhìn dáng người của người đàn
ông mập mạp kia nặng nề, ông ta cũng là
người biết võ công quyền cước, đánh bại
được mấy người.
Nhưng người bên phía tên mặt sẹo quá
đông, mập mạp căn bản không thể chống đỡ
được, trực tiếp bị đánh đến mức mặt mũi
bầm dập.
Chỉ một lúc sau, ba người nhà họ Phan
đã ngã xuống đất, trong miệng không ngừng
kêu rên.
“Lão già này, mày đã biết sự lợi hại của
tao chưa?” Tên đàn ông mặt sẹo túm lấy tóc
của mập mạp, phách lối cười nói.
Người đàn ông mập mạp kia há to
miệng, nhưng lại chẳng dám nói lời nào.
“Ranh con, mày đắc tội với ông đây, vốn
dĩ ông đây dự định khiến cho mày không
nhìn thấy được ánh trăng đêm này, nhưng
biết sao được, ông đây lại là người mềm
lòng, không thích đuổi tận giết tuyệt, những
thứ này xem như là bồi thường cho ông đây."
Sau khi nói xong, người đàn ông mặt sẹo
vung tay lên, trực tiếp sai người lấy đi.
“Không, nhanh trả lại, các người không
thể lấy đi.”
Tên đàn ông mập mạp không ngừng gào
thét.
Nhưng ông ta căn bản không thể ngăn
tên mặt sẹo lại được.
Chỉ một lát sau, đám người mặt sẹo đã
biến mất ở đầu đường.
Chỉ còn lại không ít quần chúng xem náo
nhiệt đang đứng quanh đó.
“Phan Trường Phúc, bây giờ chúng ta
nên làm gì đây?” Một trong hai vệ sĩ lau vết
máu trên khóe miệng, hỏi.
“Nhanh gọi điện thoại báo về cho gia
tộc.” Người còn lại nói.
“Được, được.' Người đàn ông mập mạp
kia vội vàng lấy điện thoại di động.
Cùng lúc đó, ở trong một quán trà cách
chỗ đám người đàn ông mập mạp mấy con
phố, Phan Lâm vừa uống trà, vừa nhìn đống
quà trước mặt.
“Chủ tịch Lâm, phần lớn đều là ngọc
thạch quý hiếm, xe đua, bất động sản, đổi với
người bình thường mà nói, đó chính là tài
phú vô tận!” Huỳnh Lam kiểm tra một lượt,
sau đó lên tiếng báo cáo.
“Vô duyên vô cớ thừa nhận thân phận
của tôi, đồng thời lại đưa những món quà
này cho tôi... nhà họ Phan chưa từng đối xử
tốt với tôi như thế.” Phan Lâm suy nghĩ một
lúc rồi nói.
“Chủ tịch Lâm, liệu có phải lương tâm
của ba cậu trỗi dậy?” Huỳnh Lam cẩn thận
hỏi.
“Làm sao có thể như vậy chứ? Vì con
đường thăng chức của mình, ông ta sẵn lòng
bỏ rơi vợ con, loại người này thì nói gì đến
lương tâm chứ? Hơn nữa nếu như ông ta
thừa nhận thân phận của tôi sẽ chỉ khiến
thanh danh của ông ta ở nhà họ Phan sẽ trở
nên bê bối, sao ông ta có thể chấp nhận
được chứ? Ông †a còn muốn một ngày nào
đó sẽ lên làm tộc trưởng của nhà họ Phan.”
Phan Lâm cười khẩy.
Huỳnh Lam không nói gì.
“Trong túi chỉ có những thứ này thôi à?”
Phan Lâm lại hỏi.
“Đúng thể, à đúng rồi, chủ tịch Lâm, còn
có một thứ tôi chưa từng nhìn thấy qua,
thoạt nhìn giống như một trân bảo cổ vật
nào đó.”
Sau khi Huỳnh Lam nói xong, ông ta lấy
một chiếc hộp màu đen, đặt ở trước bàn
Phan Lâm.
Vừa mở chiếc hộp này ra, trong lúc nhất
thời có một luồng khí lạnh từ bên trong toát
ra, người xung quanh không khỏi cảm thấy
rùng mình
“Hả?” Ánh mắt của Phan Lâm hơi nheo
lại, đến gân hơn một xíu, tỉ mỉ quan sát thứ
kia.
Lập tức nhìn thấy bên trong hộp là một
viên đá màu đen, viên đá này không lớn,
nhưng tâng ngoài đen kịt, có những đường
vân trên đó, mặt ngoài còn có một số tù binh
với hình dáng kỳ quái.
Tuy Phan Lâm học môn lịch sử không
được tốt cho lắm, nhưng anh cũng đọc qua
một số sách, anh đã từng nhìn thấy đồ án
tương tự như thế.
“Chủ tịch Lâm, đây là gì thế?” Huỳnh Lam
khó hiểu hỏi.
“Không biết.”
Phan Lâm lắc đầu trả lời, sau đó đột
nhiên, dường như anh chú ý đến cái gì, ánh
mắt anh nhìn chằm chằm vào viên đá kia,
thấp giọng nói.
“Lấy một con dao găm đến cho tôi.”
“Vâng.”
Người ở bên cạnh vội vàng chạy đi lấy.
Một lát sau, Huỳnh Lam đưa đến cho
Phan Lâm một con dao găm vô cùng sắc.
Phan Lâm câm dao găm trên tay, cứa
vào cạnh của viên đá kia.
Nhìn thấy dao găm giống như cứa vào
một lớp dầu trơn màu đen, chờ sau khi cạo
xong, một khe hẹp xuất hiện.
“Cái quái gì thế này?” Mọi người đều cảm
thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Thứ này lại là một chiếc hộp?” Huỳnh
Lam cũng trợn tròn mắt.
Phan Lâm đâm mũi dao vào khe hẹp,
sau đó dùng dao găm mở chiếc hộp đá màu
đen kia ra.
Răng rắc, một âm thanh giòn vang.
Hộp đá được mở ra, mọi người vội vàng
nhìn lại, nhưng chỉ liếc thoáng qua, tất cả mọi
người đều ngây dại.