Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1442​



















Chương 1442: Phản bội







Tòa nhà chỗ tối qua chiến đấu kịch liệt



đã bị phá thành mảnh nhỏ, vô cùng lộn xôn.







Lượng lớn người của Hồng Nhan Cốc



đang tiến hành công việc xây dựng lại.







Cho nên chỗ làm việc của thánh nữ cũng



được chuyển đi.







Phan Lâm ngắm nhìn tòa lầu các trước



mặt, trong lòng không khỏi cảm khái.







Tuy tòa nhà trước mặt theo hình thức lầu



các, nhưng nó rất to, to hơn lầu các thông



thường gấp bội lần, từng tầng giống như



cung điện, vô cùng khí phái to lớn.







Triệu Minh Nguyệt đi tới trước cửa, lập



tức quỳ một gối.



“Báo cáo thánh nữ, đã dẫn Kỳ Lân tới rồi!”







“Để anh ta vào đi!”







Trong đại sảnh truyền đến giọng nói rét



lạnh thấu xương







Đúng là giọng nói của thánh nữ.







“Dạ! Thánh nữ!”







Triệu Minh Nguyệt đứng dậy, nghiêng



đầu nhỏ giọng dặn dò Phan Lâm: “Đi theo



tôi, nhớ kỹ đừng nói lung tung, ánh mắt càng



không thể nhìn lung tung, người vừa nói là



thánh nữ! Nếu anh dám nhìn lung tung, cẩn



thận mắt anh bị người đào ra đấy!”







Phan Lâm gật đầu.







Hai người cùng tiến vào.







Tầng một vô cùng rộng rãi.







Mà bên trong có không ít người đangđứng.







Trái phải như rừng, đều là cấp cao của



Hồng Nhan Cốc.







Cao thấp mập gầy già trẻ đủ cả.







Nhưng đều không có ngoại lệ, đều là phụ



nữ.







Bọn họ ăn mặc không đồng nhất, ăn mặc



có chút phá cách, nhưng trang phục của bọn



họ đều cùng màu đỏ và màu trắng.







Còn ở phía trên cùng, thì ngôi một người



phụ nữ đeo mặt nạ da trắng như tuyết mái



tóc dài phấp phới.







Đôi mắt người phụ nữ sáng như sao,



nhưng đồng tử vô cùng sắc bén, dáng người



vô cùng thướt tha, gần như không tìm thấy



một vết sẹo.







Nhìn bộ dạng, tất nhiên là vô cùng tuyệt



mỹ, hơn nữa tuổi không lớn lắm, nhưng khí



tức trên người cô ta đã khủng bố tới mức



khiến người ta giận sôi.







Phan Lâm đánh giá thánh nữ.







Tối hôm qua giao đâu quá vội vàng, cho



nên không nghiêm túc nhìn.







Nhưng anh vừa nhìn, lập tức chọc giận



vô số người.







“Lớn mật!”







“Con chó chết tiệt! Dám khinh nhờn



thánh nữ?”







“Còn không mau chuyển mắt chó của



anh xuống dưới cho tôi!”







“Tôi móc mắt chó của anh ra bây giờ!”







Hai bên có rất nhiều đệ tử của Hồng



Nhan Cốc giận tím mặt, liên tục gào thét,



càng có nhiều người muốn xông lên ra tay.







Triệu Minh Nguyệt khẩn trương, vội vàng



dùng khuỷýu tay chạm vào Phan Lâm: “Anh



còn không mau quỳ xuống nhận tội?”







“Tôi sao?” Phan Lâm chỉ cười, không có



ý quỳ xuống.







Triệu Minh Nguyệt thấy thế, sốt ruột tới



mức giậm chân.







Mà vào lúc này, một tiếng la vang vọng.







“Làm càn!”







Một tiếng quát này, tất cả mọi người bị



chấn trụ rồi.







Đưa mắt nhìn, rõ ràng người nói là Gia



Linh!







Chỉ thấy gương mặt cô ta lạnh lùng, lớn



tiếng quát: “Lá gan của cô cũng lớn thật, ở



trước mặt thánh nữ, vậy mà hai người dám



dính sát vào nhau như vậy? Ở trong mắt các



người còn có thánh nữ hay không?”







Mọi người nghe thấy thế, toàn thân khẽ



run rẩy, qương mặt tái mét, cùng quỳ xuống



mặt đất.







“Thánh nữ thứ tội!"







Trong giọng nói của bọn họ tràn ngập sợ



hãi và kính sợ.







Thánh nữ lạnh nhạt nhìn Gia Linh, sau đó



bình tĩnh nói: “Đều đứng dậy hết cả đi.”







“Cảm ơn thánh nữ!”







Mọi người kinh sợ, đều không dám



ngẩng đầu lên.







Chỉ thấy Gia Linh tiếp tục nói với Phan



Lâm: “Kỳ Lân, thánh nữ là người chí cao vô



thượng trong Hồng Nhan Cốc chúng tôi, là



người đàn ông không được phép nhìn thẳng!



Sao anh dám khinh nhờn thánh nữ? Còn



không mau quỳ xuống cầu xin thánh nữ tha



tội cho?”







“Tha tội? Tôi có tội gì cơ chứ?”







“Làm sao? Anh còn ngụy biện à?”







“Tôi không ngụy biện, tôi chỉ làm phản



ứng một người đàn ông bình thường nên có



thôi! Người khuynh quốc khuynh thành giống



như thánh nữ, nếu tôi tiến vào mà không



thèm nhìn một cái, vậy mới gọi là không bình



thường! Tôi không cố ý khinh nhờn thánh nữ,



tôi chỉ không thể điều khiển được, làm một



số phản ứng bình thường mà thôi! Tôi tin bất



cứ người đàn ông nào đứng ở đây, đều sẽ



không nhịn được đi thưởng thức chiêm



ngưỡng tư thế khuynh quốc của thánh nữ,



nếu các cô cảm thấy tôi mạo phạm, tôi



không còn lời nào để nói!” Phan Lâm lạnh



nhạt trả lời.







“Chuyện này... Gia Linh câm miệng.







Mọi người cũng không biết nói gì.







“Thật sự không ngờ tới, vậy mà vệ sĩ của



Phan Nhã Nam lại khéo ăn khéo nói như thế.”







Thánh nữ lạnh nhạt nhìn Phan Lâm nói:



“Nhưng mà bản thánh nữ không gọi anh tới



cãi vã! Hai ngày gần đây, Hồng Nhan Cốc tôi



đã xảy ra rất nhiêu
chuyện, bản thánh nữ



không muốn lãng phí thời gian với anh! Lần



này gọi anh tới, là muốn hỏi anh mấy câu



hỏi!”







“Thánh nữ cứ nói đừng ngại, Kỳ Lân nhất



định hễ biết thì sẽ nói!” Phan Lâm nói.







“Rất tốt! Câu hỏi đầu tiên, tối hôm qua



các anh tiến vào cấm địa hái thuốc, sao anh



gặp được quái nhân kia mà không chết, trái



lại còn thoát khỏi tay ông ta?” Đôi mắt thánh



nữ nghiêm túc hỏi.







“Thánh nữ, tôi là một vệ sĩ, tôi có cảm



nhận mãnh liệt đối với nguy hiểm, lúc tôi nhìn



thấy quái nhân kia liên biết không đúng, cho



nên chạy trước, nhưng mà vẫn bị quái nhân



kia phát hiện ra, may mà tốc độ của tôi



không chậm, cuối cùng tìm được đường



sống trong chỗ chết.” Phan Lâm bày ra bộ



dạng trong lòng vẫn còn sợ hãi, đồng thời



vén áo lên, lộ ra vết thương trên người cho



mọi người xem, lấy chuyện này chứng minh



mình không nói dối.



Thấy vết thương dữ tợn trên người Phan



Lâm, rất nhiều người đã tin tưởng không nghi



ngờ.







Thánh nữ liếc nhìn vài lần, tiếp tục nói:



“Câu hỏi thứ hai, vì sao... Đám người Trịnh



Mai Anh lại cứu anh trở về? Anh có thể nói



cho tôi biết không?”







Vẻ mặt Phan Lâm mờ mịt.







“Thánh nữ, cô đang nói gì thế? Tôi và



đám cô Trịnh Mai Anh cùng tiến vào trong



cấm địa hái thuốc, bọn họ là đồng bạn của



tôi, bọn họ cứu tôi trở về, chẳng lẽ không



phải là chuyện rất bình thường sao?” Phan



Lâm cảm thấy kỳ lạ nói.







Thánh nữ mỉm cười, vẫy tay: “Dẫn tới



đây!”







Sau đó chỉ thấy hai đệ tử của Hồng Nhan



Cốc ở trong sảnh bên cạnh kéo một người



toàn thân là máu hai chân đã gãy đi tới.



Đôi mắt Phan Lâm lập tức mở to không ít.







Người được kéo vào kia... Đúng là Trịnh



Mai Anh







Cô ta đã mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh,



nhìn bộ dạng, rõ ràng là cô ta đã trải qua tra



tấn...







“Tôi nói cho anh biết, Kỳ Lân, trong ba



mươi năm nay, không ai có thể chạy trốn từ



trong tay quái nhân kia! Anh, là người đầu



tiên"







“Kế tiếp, Trịnh Mai Anh rất trung thành và



tận tâm với Hồng Nhan Cốc tôi, cho dù anh



có thể chạy thoát từ tay quái nhân kia, cô ta



cũng nhất định sẽ giết anh, nếu không thì cô



ta không thể phục mệnh với tôi. Nhưng mà



cô ta không làm như vậy, còn đưa anh trở về



chữa trị! Chuyện này, anh nói xem nên giải



thích thế nào đây?” Thánh nữ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK