Chương 179
Chương 179: Di thư
“Cháu yên tâm đi Miên, ông nội sẽ xử lý
tốt chuyện này, bây giờ trễ rôi ông gọi điện
cho cha mẹ cháu đến đón cháu, cháu về tỉnh
Giang Nam trước đi, chờ ông nói chuyện với
gia đình nhà họ Nguyễn Bá để xem rốt cuộc
bọn họ muốn cái gì.” Hà Vĩ Hùng nổi giận
đùng đùng nói.
“Ông nội, cháu có biết vài chuyện của
Phó viện trưởng Dương Long.” Hà Miên nhỏ giọng nói.
“Cháu biết được những gì?” Lập tức Hà
Vĩ Hùng nhìn cô ta nói.
“Mặc dù thây Dương Long rất ít khi xuất
hiện ở học viện Phái Nam, nhưng những việc
làm của ông ta đã được lưu truyền ở Học
viện Phái Nam. Theo cháu biết, người này có
tính hay bao che, trước đây đã từng có một
tên Trưởng khoa Học viện Phái Nam xúc
phạm ông ta, kết quả người đó bị cách chức.
Còn có một người khác đã đánh một học
sinh của Học viện Phái Nam bị thương
nhưng người đó có thân phận rất đặc biệt,
đáng lẽ với năng lực của Phái Nam thì không
làm gì được người đó, cùng lắm thì chỉ có thể
bắt người đó xin lỗi. Nhưng chuyện này lại
truyền đến tai thây Dương Long, thây Dương
Long chỉ nói ra một câu kêu người đó đến
Phái Nam xin lỗi, cho nên ngày hôm sau
người đó chạy đến cửa Học viện Phái Nam
quỳ xuống xin lỗi. Người đó quỳ tâm ba ngày
ba đêm rồi mới rời đi, hơn nữa sau khi trở về
người đó cũng bị chỉnh rất thảm…” Hà Miên
nhỏ giọng nói.
Dương Long là một nhân vật huyền thoại
của Học viện Phái Nam, tuy rằng trên danh
nghĩa ông ta là Phó viện trưởng nhưng sức
ảnh hưởng và quyền lực của ông ta ở Học
viện Phái Nam hoàn toàn áp đảo Viện trưởng.
Trước mặt một người như vậy, thì một
gia đình nhỏ bé như nhà họ Hà thì cũng
chẳng khác gì một con kiến ở trước mặt một cái cây to.
Hơn nữa công thêm tính cách bao che
của anh ta, lân này ông ta làm Nguyễn Bá
Cao Đồ bị thương, e rằng lần này nhà họ Hà
sẽ hứng chịu sự tức giận của thây Dương Long.
Bây giờ Hà Vĩ Hùng cũng đang đứng
ngồi không yên, trên nét mặt già nua của ông
ta hiện rõ sự hoảng hốt.
Nửa này sau, ông ta gọi mấy cuộc điện
thoại nhờ trợ giúp.
Nhưng mà sau khi những người này bắt
máy và biết đối phương là Dương Long thì tất cả đều tắt máy.
Hà Vĩ Hùng cũng biết lúc này không ai có
thể giúp ông ta.
Ông ta khó nhọc thở dài mấy cái, trên nét
mặt già nua chứa đầy sự lo lắng.
“Ông nội, trời cũng tối rồi, ông đi ngủ đi,
chuyện này để cháu xử lý cho.” Lúc này, Hà
Miên đột nhiên mỉm cười lên tiếng.
““Miên, cháu định sẽ xử lý như thế nào?”
Hà Vĩ Hùng sững sờ hỏi.
“Gả cho Nguyễn Bá Cao Đồ, thì không
phải chuyện này sẽ kết thúc sao?” Hà Miên nói.
“Chuyện này… Làm sao có thể như thế?
Chẳng lẽ ông già Hà Vĩ Hùng này còn phải