Chương 1360
Chương 1360: Sao tôi phải cầu xin chính mình chứ
Bầu không khí ở hiện trường trở nên rất
cổ quái.
Mấy người mà Lý Giang dẫn đến, cộng
thêm cả ông ta nữa đều đang nằm trên mặt
đất không ngừng kêu rên.
Người đàn ông trung niên kia thì cầm
dao găm, ngơ ngác nhìn Phan Lâm.
Đúng vào lúc này, Hứa Ngọc Thanh chạy
xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta
lập tức gào lên thê lương.
“Người đâu! Giết người, giết người rồi!”
Giọng nói của bà ta vô cùng sắc bén,
trực tiếp vang khắp khu chung cư, dân cư nơi
này đều nhao nhao mở cửa sổ ra nhìn xuống
dưới, bảo vệ cũng chạy lên hỏi.
“Khốn kiếp!” Sắc mặt người đàn ông
trung niên kia thay đổi, ông ta lập tức xoay
người chạy trốn.
“Đứng lại!” Vẻ mặt Phan Lâm căng thẳng,
muốn đi ngăn cản ông ta lại, nhưng Hứa
Ngọc Thanh lại đột nhiên giữ lấy cánh tay
của anh, hô to.
“Phan Lâm, mày đi đâu thế?”
“Buông ra.”
Phan Lâm khẽ quát một câu.
“Tao nói cho mày biết nhé, mày đừng
nghĩ đến chuyện giao đống đồ đó cho người
kia, những thứ đó đều là của nhà chúng tao,
không liên quan gì đến người đàn ông kia,
mày đừng có mà làm loạn!” Hứa Ngọc
Thanh hét to.
Bà ta còn đang lo lắng đến chuyện mấy
thứ đó là của người kia, lo lắng Phan Lâm
muốn trả đồ về cho ông ta.
“Bà buông tay ra!” Phan Lâm đột nhiên
hất tay bà ta ra.
Hứa Ngọc Thanh đâu thể đấu lại được
sức lực của anh, lúc này bà ta ngã xuống đất,
chờ đến khi bà ta đứng lên, Hứa Ngọc Thanh
đã giận tím mặt.
“Hay cho Phan Lâm nhà mày, phản phản
phản rồi, mày thế mà lại dám đối xử với tao
như thế à, mày muốn tạo phản ư?” Hứa Ngọc
Thanh mắng to.
Dân cư xung quanh cũng xúm lại.
“Chị Hứa, xảy ra
chuyện gì thế?”
“Người kia là ai, sao tôi chưa từng thấy
qua?”
“Chị Hứa, chị không sao chư, ôi chao,
anh Lý Giang. Mặt anh bị sao thế, có cần đi
bệnh viện không?”
Hàng xóm rối rít hỏi thăm.
Vợ chồng Lý Giang mới chuyển đến khu
chung cư này chưa được bao lâu, vì thê
không nhận ra Phan Lâm.
Lại thấy Hứa Ngọc Thanh chồng nạnh,
điên cuông gào lên.
“Mọi người, mọi người nhìn đi, đây chính
là thằng ở rể chết bầm Phan Lâm nhà chúng
tôi, thằng ranh này coi trời bằng vung, ngay
cả mẹ vợ nó mà nó cũng dám đánh, đúng là
cái thằng trời đánh!”
Sau khi nói xong, Hứa Ngọc Thanh lại
gào khóc.
“Thì ra người này chính là con rể của chị
Hứa”
“Một thằng ăn bám lại dám phách lối
như thế.”
“Thật đúng là coi trời bằng vung.” Người
xung quanh bắt đầu chỉ trỏ.
Sắc mặt của Phan Lâm lạnh lùng, lại
không thể làm gì Hứa Ngọc Thanh, đành
phải hừ lạnh, nói.
“Hứa Ngọc Thanh, nếu bà đã nói như thế,
vậy thì được rồi, tất cả những biệt thự xe xịn
mà người nhà họ Phan đã đưa cho bà, tôi sẽ
gọi người đến thu hôi lại, nếu như bà không
đưa, vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa
án”
Sau khi nói xong, Phan Lâm vung tay rời đi.