Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 152​




Chương 152: Anh từ trước đến giờ vẫn lừa em?



Cô y tá nghe thấy vậy, mặt xin lôi nói: “Tôi



rất xin lỗi cô Ái Vân. Chúng tôi vừa mới biết



được danh tính của người trả tiền. Số tiền



này do chồng cô Phan Lâm giao. Xin cô ký



tên để nhận tiền.”



Lời vừa dứt, Lý Ái Vân như bị sét đánh,



đứng đờ tại chỗ.



Lý Giang bên cạnh cũng ngẩn ra, hoài



nghi nhìn y tá.



Phan Lâm đã trả tiên?



Là Phan Lâm ư?



Sao có thể như thế được?



Sao cậu con rể vô dụng đó có thể trả số tiền kia?



Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiên như vậy?



Lý Ái Vân không thể tin được, mà Lý



Giang cũng không thể chấp nhận được.



Điều này thực sự không thể tin được.



Lý Ái Vân quay đầu, kinh ngạc nhìn



Lương Hòa An: “Anh An, chuyện này là sao?”



“Chuyện gì vậy? Anh, anh cũng không



biết”, Lương Hòa An bối rối nói.



“Không phải anh là người trả tiên sao?



Tại sao lại trở thành của Phan Lâm?” Lý Ái Vân hỏi.



Nghe vậy, Phan Lâm chợt tỉnh ra.



Lương Hòa An đã chiếm công lao của



anh, rồi nói với Lý Ái Vân là anh ta đã làm.



Sắc mặt Phan Lâm nặng nề, trong lòng



cực kỳ tức giận.



Lương Hòa An này đúng là cái loại mặt



dày, không biết xấu hổ!



Trên mặt Lý Ái Vân tràn đầy tức giận, cô



ghét nhất việc người khác nói dõi mình.



“Anh Hòa An, sao anh có thể làm thế



hả?” Lý Ái Vân tức giận hỏi.



Lương Hòa An mồ hôi nhê nhại, do dự



hồi lâu, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, vội vàng



nói: “Anh đúng là đã trả tiền, nhưng anh để



tài xế Dũng của anh đi trả! Em chờ chút, anh



gọi hỏi cậu ta.”



Lương Hòa An nói xong liền gọi điện



thoại, tài xế Dũng vội vàng chạy tới.



“Không phải tôi bảo cậu trả tiền phẫu



thuật cho cô sao? Sao không trả tiền mà để



tên ngu ngốc Phan Lâm trả?” Lương Hòa An hỏi.



“Cậu chủ, lúc em đến bệnh viện đóng



tiên, bệnh viện bảo đóng rồi. Em tưởng là cậu



chủ trả rồi rồi nên không biết.” Tài xế Dũng cũng giả ngu.



“Anh không biết cái mẹ nó! Nói đi, có



phải anh nuốt sạch tiền của tôi rồi không?”



Lương Hòa An tát thẳng vào mặt tài xế Dũng.



Bốp!



Tài xế Dũng bị đánh ngã xuống đất, sau



đó kêu lên: “Xin lôi cậu chủ, em thật sự đã lấy



tiên, xin hãy tha thứ cho em, tha thứ cho em!”



Lời vừa nói ra, những người xung quanh bừng tỉnh.



Cảm giác là tài xế đã nuốt sạch 600 nghìn đô.




than y o re

than y o re

than y o re

than y o re

than y o re

than y o re

than y o re

than y o re

than y o re

than y o re

than y o re

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK