Chương 1759
Chương 1759: Không thể phá được tầng phòng ngự của Phan Lâm!
Đòn tấn công đầy mạnh mẽ ấy thế mà lại bị hai ngón tay của Phan Lâm nhẹ nhàng kẹp lại? Ai nấy cũng đều trợn trừng hai mắt, tưởng mình nhìn nhầm.
“Không thể nào!” Bạch Hạo Tâm đứng bật dậy.
Vệ Hoàng Công đang yếu ớt đến mức gần như không thể mở mắt ra cũng mở choàng mắt, suýt thì ngừng thở. Trần Hông Nguyên sởn cả gai ốc, Thu Phương cũng hơi bàng hoàng. Dĩ nhiên, người kinh ngạc nhất bây giờ chính là Chu Bích Như.
Cô ta rất rõ uy lực và sự bá đạo của đòn tấn công này, nhưng đối phương lại có thể chặn lại nó
một cách ung dung như thế... Quả là lợi hại...
“Hừ!” Chu Bích Như biết người này khó đối phó, khẽ hừ một tiếng, định rút kiếm ra để lùi vê phía sau ra đòn tấn công tiếp theo.
Nhưng khi dùng lực rút kiếm ra, cô ta lại phát hiện làm thế nào cũng không thể rút nhuyễn kiếm của mình ra, như thể... nó bị dính vào ngón tay của đối phương vậy.
Sao lại vậy?
Chu Bích Như khiếp vía hãi hùng, tăng thêm lực!
Nhưng vẫn không có tác dụng.
“Chỉ chút thực lực này mà cũng muốn loại trừ tâm ma cho Bạch Hạo Tâm à? Quá không biết tự lượng sức mình rồi!” Phan Lâm bình thản nói, đột nhiên búng ngón tay một phát.
“Vèol”
Mũi kiếm vòng lại một trăm tám mươi độ vê phía sau.
“Vù!”
Âm thanh dòng khí chấn động truyền vào trong tay Chu Bích Như.
“Cái gì?” Chu Bích Như nín thở, vội vàng thả kiếm ra, nhưng đã không kịp!
“Kengl” Mũi của thanh nhuyễn kiếm nặng nề đánh vào thân kiếm, một lực lượng bá đạo nháy mắt truyền qua thân kiếm, lan tới tay của Chu Bích Như.
Chỉ trong thoáng chốc, Chu Bích Như bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống ở ven hô.
“Hả?”
“Sư tỷ!”
“Các đệ tử kêu lên.
Trần Hồng Nguyên vẫn những người khác hối hả chạy tới ven hồ đỡ Chu Bích Như dậy. Cơ thể cô ta đang co giật, bàn tay cầm kiếm chảy máu đầm đìa, nhìn lại thì da thịt trên tay đều đã rách ra!
Uy lực thật đáng sợ! Đây là do Phan Lâm tạo nên sao?
“Không thể nào! Không thể nào!” Bạch Hạo Tâm sững người tại chỗ.
Chẳng lẽ ngay cả sư tỷ Bích Như cũng không phải là đối thủ của người này sao?
Tất cả mọi người đều bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Phan Lâm chắp hai tay ra sau lưng, tiến lại gân Chu Bích Như với vẻ mặt lạnh lùng. Chu Bích Như đẩy người đang đỡ mình ra, đứng lên, khuôn mặt đầy lạnh lùng và nặng nề.