Chương 2145: Trục xuất
Phương Vũ Yên đang mặc quần áo bệnh nhân ngồi yên trên giường bệnh trắng toát quay đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ. Cô ta có chút mơ hồ, thật lâu không khôi phục được tinh thần.
“Vũ Yên, cô thế nào rồi?” Phan Lâm bước nhanh đến giường bệnh.
“Phan Lâm sao?” Phương Vũ Yên quay đầu lại nhìn người đang đi vào không khỏi nở nụ cười: “Tôi cảm thấy rất tốt”
“Vậy thì tốt!” Phan Lâm thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
“Tôi không nghĩ là anh có thể cứu tôi. Tôi nghĩ tôi đã chết, y học của anh thật kinh khủng” Phương Vũ Yên nhìn bàn tay nhỏ bé tái nhợt của mình, nhịn không được thì thào.
“Trường Sinh Thiên Cung giết cô, thù này tôi sẽ chậm rãi tìm bọn họ tính toán, cô hiện tại quan trọng nhất chính là điều trị sức khỏe thật tốt, hiểu không?” Phan Lâm dịu dàng nói.
Thân thể mềm mại của Phương Vũ Yên khẽ run lên, sau đó khàn khàn bật cười:
“Thân thể tôi khỏe lại rồi, nhất định là anh cho tôi dùng thuốc rất tốt. Tôi cảm thấy như mình có rất nhiều năng lượng trong cơ thể, chân này cảm thấy một chút yếu đuối”
“Điều này là bình thường, sau khi dùng thuốc xong thuốc sẽ tích lũy trên chân của cô, cô chỉ cần đi bộ xung quanh một chút, trong hai ngày tôi sẽ giúp cô loại bỏ các loại thuốc còn tồn đọng và khi thuốc được loại bỏ chân của cô sẽ trở lại bình thường” Phan Lâm nói.
“Cảm ơn anh” Phương Vũ Yên hai má đỏ bừng.
“Không cần phải khách sáo”
“Phan Lâm, bây giờ anh có rảnh không?”
“Có
truyện gì vậy?”
“Anh có thể đẩy tôi ra ngoài đi dạo được không?” Phương Vũ Yên tràn đầy chờ mong nói.
Phan Lâm sửng sốt, mỉm cười gật gật đầu: "Không thành vấn đề”.
Chỉ chốc lát sau anh lấy một chiếc xe lăn, ôm Phương Vũ Yên từ trên giường bệnh xuống. Phương Vũ Yên khẽ cắn môi anh đào không dám nhìn Phan Lâm, đợi sau khi ngồi xuống, anh đẩy Phương Vũ Yên đi ra phái học viện phái Nam Y, đi về phía dòng sông cách đó không xa.
“Thật sự rất nhớ không khí nơi này! Tôi muốn trở lại trước đây, trở lại thời gian hái thuốc với bà nội của tôi” Phương Vũ Yên hít sâu một hơi, mỉm cười nói”Mọi chuyện sẽ ổn thôi” Phan Lâm thuận miệng nói.
“Phan Lâm, anh có thể đẩy tôi đến bên sông không? Tôi muốn hít thở gió sông”
“Được rồi!” Phan Lâm gật đầu đẩy xe lăn đến một cái bàn bên bờ sông.
Phương Vũ Yên mở hai tay ra, nhắm mắt cảm thụ gió thổi bên cạnh dòng sông, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. Phan Lâm yên lặng nhìn chăm chú cô ta, trong lòng cũng nổi lên từng trận gợn sóng.
Chỉ những người đã trải qua cái chết mới biết hơi thở đẹp như thế nào. Con người chính là như vậy, chờ mất đi mới biết quý trọng, mới khát vọng, mà đã đạt được cho dù là thứ trân quý hơn nữa cũng sẽ trở nên coi thường.
Có lẽ đó là bản tính của con người. Phan Lâm yên lặng lắc đầu.
“Này, hai người, ra khỏi đây ngay! Anh có nghe tôi nói không?” Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ bước nhanh tới, hung thần ác sát quát.
Phương Vũ Yên hơi ngẩn ra cùng Phan Lâm nhìn lại.
“Đi? Tại sao?” Phan Lâm hỏi.
“Anh không thấy có người đang quay phim ở đằng kia sao? Anh ở đây không sợ ảnh hưởng đến những người khác quay phim sao!” Nhân viên bảo vệ quát, giọng nói thật không dễ nghe.
“Quay phim?” Phan Lâm hừ lạnh: “Đây là nơi công cộng ai cũng có thể đến, anh ta quay phim của anh ta, tôi ngắm sông của tôi, có ảnh hưởng gì không?”
“Ô, mẹ kiếp! Anh đang tìm chết sao? Dám gây rối ở đây? Tôi không ra tay anh không sợ phải không? Tin hay không tôi đánh anh!” Các nhân viên bảo vệ tức giận la hét.
Phan Lâm không để ý tới.
“Phan Lâm, nếu không chúng ta đổi chỗ khác đi.” Phương Vũ Yên do dự, nhỏ giọng nói.
“Không, chúng ta không đi đâu cả, cô thích phong cảnh ở đây, vậy hãy xem thêm một chút” Phan Lâm cười nói.
“Nhưng.”
“Không sao đâu? Cô sợ tôi không thể đối phó được với những người này sao?” Phan Lâm hỏi ngược lại.
Phương Vũ Yên sửng sốt một chút, không nhịn được bật cười, cũng không nói gì nữa. Nhưng hành động này của hai người hoàn toàn chọc giận nhân viên bảo vệ. Nhân viên bảo vệ lập tức đưa tay đẩy mạnh về phía Phan Lâm.
“Đừng có không nể mặt!” Nhưng lần đẩy này không hề đẩy được Phan Lâm chút nào, ngược lại bởi vì quá mức dùng sức nên bảo vệ tự mình bị tác dụng quán tính đặt mông ngồi trên mặt đất. Anh ta cũng không khách khí lúc này oa oa hét to.
“Ôi trời ơi! Có người đang gây rối! Có người đến quấy phá trường phim! Người đầu nhanh đến đây, nhanh đến đây để mọi người!”.
Các thành viên của đoàn làm phim quay phim bên kia đều nhìn về phía này. Một số nhân viên bảo vệ chạy tới.
“Anh Nhậm! Chuyện gì vậy?” Một nhân viên bảo vệ nâng người đàn ông trên mặt đất lên.
“Tên nhóc này tự tiện vào phim trường quấy rối, tôi nói tốt khuyên nhủ, anh ta không nghe còn động thủ! Thật ghê tởm!” Bảo vệ tên là anh Nhậm chỉ vào Phan Lâm mắng to.
“Anh thật đúng là giải đảo lộn trắng đen! Rõ ràng là chính anh động thủ trước hiện tại còn trách chúng tôi sao?” Phương Vũ Yên nhìn không nổi nữa lập tức phản bác.
“Cô gái này cô đang nói gì vậy? Cô nói linh tinh!” Anh Nhậm tức giận run rẩy kêu lên.
“Được rồi, đừng nói nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, hy vọng hai người các anh nhanh chóng rời đi! Đừng để chúng tôi dùng vũ lực, nếu anh không đi, chúng tôi chỉ có thể thực hiện các biện pháp cưỡng chế” Nhân viên bảo vệ lạnh lùng nói. Khi vừa dứt lời, mấy tên bảo vệ toàn bộ vây quanh hai người họ.
Nhìn vào tình hình này giống như họ sẽ làm thật.