Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1394​



















Chương 1394: Anh ta là kẻ trộm







Bỗng nhiên hiện trường vô cùng yên tĩnh.







Tất cả mọi người đều dừng suy đoán, chỉ



dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn Phan



Lâm.







Người nào cũng cảm thấy có phải là



mình nghe lâm rồi không?







Dù sao
chuyện này quá hoang đường rồi!







“Người này... Nói cái gì thế?”







“Anh ta nói anh ta là... Chủ tịch Lâm?”







“Đùa cái gì thế? Không phải là tôi chưa



từng gặp chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm không



phải như vậy...”







“Không phải là người nọ bị hỏng não đấy



chứ?”







“Tôi thấy đúng là vậy, bộ dạng vốn đã



không thông miinh rồi.”







Dân dần mọi người lấy lại tinh thân, bàn



tán xôn xao.







Sảnh bữa tiệc yên tĩnh lập tức náo động



hơn.







“Anh đang nói linh tinh gì đấy?” Bành



Hạo Nhiên cũng kịp phản ứng, mỉm cười một



tiếng, rõ ràng là không tin.







“Ha ha, không phải tinh thần của người



nọ có vấn đề đấy chứ? Anh ta cho rằng mình



họ Phan, thì có thể là chủ tịch Lâm sao? Anh



ta có biết ý nghĩa của ba chữ này là gì



không? Tôi thấy anh ta đúng là kẻ ngốc!”



Phan Nhã Nam cũng cười ra tiếng, nhìn Phan



Lâm với vẻ trêu tức.



Trịnh Tuấn Nghĩa càng bất mãn, cau mày



đánh giá Phan Lâm.







“Anh này, tuy tôi chưa từng tiếp xúc với



chủ tịch Lâm, nhưng cũng ngưỡng mộ phong



thái của chủ tịch Lâm, anh ấy có bộ dạng



như thế nào, tôi còn không biết sao? Anh ấy



không phải có bộ dạng như thết Cho dù... Bộ



âu phục này của anh là thật!”







“Anh Nghĩa, anh chắc chắn bộ đồ này là



thật sao?”







Bành Hạo Nhiên ngẩn ra, vội vàng hỏi.







“Là thật! Tôi có thể đảm bảo một trăm



phân trăm! Bởi vì khi bán bộ đồ này ở hội đấu



giá, tôi ở ngay đó!” Trịnh Tuấn Nghĩa bình



tĩnh nói.







“ÁI"







Mọi người kinh hãi kêu lên.



Kinh hãi vậy mà bộ vương tử bóng đêm



trên người Phan Lâm là thật, cũng kinh hãi



sự bất phàm của Trịnh Tuấn Nghĩa, lại có tư



cách tham gia hội đấu giá phi phàm như thế...







“Làm sao có thể? Vậy mà bộ đồ của anh



Lâm là đồ thật sao? Tôi nghĩ là anh lâm rồi!”



Hà Vương Vũ hoàn toàn trợn tròn mắt, đều



đã quên ấn số gọi cho Lý Ái Vân.







“Không có khả năng!”







Phan Nhã Nam trực tiếp kêu lên: “Anh



Nghĩa! Tên này là một tên phế vật ăn bám



dựa vào phụ nữ, sao anh ta có thể mặc



vương tử bóng đêm thật được? Nhất định là



anh lầm rồi! Chắc chắn là lầm rồi!”







“Cô đang nghi ngờ ánh mắt tôi sao? Hay



là đang nghi ngờ chỉ số thông minh của tôi?”



Trịnh Tuấn Nghĩa tức giận, nghiêng đầu



trừng Phan Nhã Nam.



“Chuyện này... Anh Nghĩa, vậy... Vậy



nghĩa là người này trộm! Đúng vậy! Nhất định



là anh ta trộm!”







Phan Nhã Nam giống như nghĩ tới



chuyện gì đó, gào lên: “Nhất định là tên này



trộm quần áo của chủ tịch Lâm! Vừa rồi anh



Nghĩa cũng đã nói rồi, bộ quần áo này là



Dương Hoa mua, bây giờ lại mặc trên người



anh ta, nếu không phải anh ta trộm, sao anh



ta có thể mặc được vương tử bóng đêm?



Anh ta là kẻ trộm! Kẻ trộm!”







Giọng nói của Phan Nhã Nam rất to,



truyền khắp trong ngoài sảnh bữa tiệc.







Đám tân khách lập tức hiểu ra mọi



chuyện.







“Thì ra là thết”







“Nói rất đúng! Một tên ở rể như vậy, sao



có thể mặc được vương tử bóng đêm?”



“Cô gái này nói rất đúng! Nhất định là



anh ta ăn trộm!”







“Tôi đoán anh ta lợi dụng vợ của anh ta



lẻn vào Dương Hoa, sau đó trộm đi bộ quần



áo này của chủ tịch Lâm, liên mặc đến đây



khoe khoang!”







“Chỉ tiếc con chuột khoác thêm lớp da



rồng, anh ta vẫn không phải là rồng thật!



Người như vậy căn bản không thể bộc lộ ra



khí chất của bộ quần áo này!”







“Đúng là làm hỏng bộ quần áo!”







“Quá buồn cười rồi!”







Đám nam nữ có mặt ở đây chỉ trỏ Phan



Lâm, vẻ mặt cả đám trêu tức, hoặc vô cùng



chán ghét.







Theo ý bọn họ, người như vậy là đồ bỏ đi



trong tâng thấp nhất của xã hội.



Khi Trịnh Tuấn Nghĩa phán định bộ



vương tử bóng đêm này là thật, trong đầu rất



nhiều người kinh hãi và chua xót.







Mà lúc này trong lòng bọn họ cân bằng



rồi, thoải mái, thống khoái.







Đồ bỏ đi! Dù thế nào vẫn là đồ bỏ đi!







Đồ vô dụng như thế, sao có thể cùng



ngồi cùng ăn với bọn họ được? Sao có thể



bay lên cành cây thành Phượng Hoàng chứ?







Kết quả là mọi người bắt đầu bao vây



mắng chửi Phan Lâm.







Thậm chí có người còn la lên báo cảnh



sát.







Bành Hạo Nhiên mỉm cười, im lặng nhìn



Phan Lâm.







Cho dù cục diện như vậy nằm ngoài dự



kiến của anh ta, nhưng cũng là cảnh anh ta



muốn nhìn thấy nhất.







Anh ta đi tới: “Anh Nghĩa, anh có thể



chắc chắn bộ quần áo này là bộ vương tử



bóng đêm được Dương Hoa mua ở buổi bán



đấu giá hay không?”







“Không sai được, mỗi một trang phục



của vương tử bóng đêm đều có đánh số, bộ



này hẳn là bộ thứ sáu, mọi người nhìn sợi chỉ



bạc trên tay áo anh ta đi, hiện ra con số '6” Ả



Rập, loại thủ pháp may này không phải người



bình thường có thể bắt chước, dù sao chế



tạo thuần thủ công, độc nhất vô nhị, tôi



không nhận sai được!” Trịnh Tuấn Nghĩa thê



son sắt nói.







“Lời nói của anh Nghĩa tất nhiên là tôi tin



rồi, dù sao anh cũng là một chuyên gia.”







Bành Hạo Nhiên gật đầu, nói thẳng: “Một



khi đã như vậy, chuyện này dễ làm rồi, người



đâu.”







“Cậu chủ.”







Lập tức báo cảnh sát, đưa tên trộm dơ



bẩn đê tiện này vào cục cảnh sát!”







“Dạt"







Vẻ mặt người bên cạnh vui vẻ, lập tức ấn



số.







Nhưng đúng lúc này, một cậu ấm đột



nhiên nói: “Anh Nhiên, đừng nóng vội!”







“Anh Tiến, làm sao vậy?”







“Anh Nhiên, loại chuyện này anh vội vã



tìm cảnh sát làm gì? Không phải là anh nên



tìm chủ tịch Lâm sao?” Người được gọi là



anh Tiến cười nói.







“Tìm chủ tịch Lâm sao? Đúng rồi! Chủ



tịch Lâm bị mất quần áo, chắc chắn sẽ



không vui, có lẽ anh ấy đã sớm báo cảnh sát,



nếu như tôi giao người này và quần áo cho



chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm nhất định sẽ rất



vui vẻ, nói không chừng nhà họ Bành tôi còn



tạo dựng được quan hệ với Dương Hoa...”



Bành Hạo Nhiên lẩm bẩm, trong mắt lóe lên



ánh sáng.







Đây là thu hoạch ngoài ý muốn!







“Anh Nhiên, tôi cũng cảm thấy nên thông



báo cho chủ tịch Lâm biết hơn là báo cảnh



sát, nếu chủ tịch Lâm có kế hoạch khác xử lý



người này, ít nhất anh cũng có thể cho anh ấy



một ân tình, cớ sao không làm?” Trịnh Tuấn



Nghĩa cũng không nhịn được nói.







Người nào cũng biết chủ tịch Lâm thích



vợ Phan Lâm, nhưng chủ tịch Lâm vẫn không



bắt người này, rất nhiều người cảm thấy chủ



tịch Lâm không dám dùng sức mạnh, là sợ



hủy đi thanh danh, mà bây giờ Bành Hạo



Nhiên cho anh một cơ hội, cán chuôi của



Phan Lâm này nằm trên tay anh ta, nếu anh



ta đưa cho chủ tịch Lâm, sao chủ tịch Lâm



có thể mất hứng?







Đến lúc đó tùy tiện hợp tác với nhà họ



Bành, nhà họ Bành cũng đạt được lợi ích rất



lớn.







“Ai có thể liên lạc được với người của



Dương Hoa?”







Bành Hạo Nhiên lập tức la lên.







“Tôi có số điện thoại của quản lý Hùng



của bộ phận quan hệ xã hội!”







“Tôi có số điện thoại của giám đốc



Thành bộ phận nhân sự của Dương Hoat”







“Tôi có số điện thoại của chủ nhiệm



Vinh...”







Mọi người có mặt ở đây nhao nhao kêu



lên.







Đây là một cơ hội đối với Bành Hạo



Nhiên, cũng là một cơ hội đối với bọn họ.



Tất nhiên là bọn họ vô cùng coi trọng.







Tất cả mọi người nói số điện thoại liên hệ



với Dương Hoa, cao là quản lý, thấp là bảo vệ



đều được bọn họ nói ra hết.







Nhưng mà lúc này, một giọng nói la to



hơn.







“Tôi có liên lạc được với Hàn Long!”







Những lời này vang lên, xung quanh lập



tức yên tĩnh lại.







Vừa nhìn, rõ ràng người nói là Phan Nhã



Nam!







“Cô Nhã Nam?”







Mọi người vô cùng bất ngờ.



Chỉ thấy Phan Nhã Nam cầm một tấm



danh thiếp nói: “Tôi có số điện thoại của Hàn



Long, anh Nhiên, tôi có thể giúp anh mời



tổng giám đốc Long tới đây!”







“Thật sao? Nếu tổng giám đốc Long tới



đây, vậy không còn gì tốt hơn rồi!” Bành Hạo



Nhiên lập tức nói.



“Có thể, tôi lập tức gọi điện thoại, nhưng



mà anh Nhiên, điện thoại tôi có thể gọi giúp



anh, nhưng anh phải đồng ý chuyện lúc trước



tôi nói đấy!”







“Không thành vấn đề, nếu có thể mời



được tổng giám đốc Long, những thứ mà cô



muốn, tôi đều có thể thực hiện giúp cô!”







“Được!”







Phan Nhã Nam gật đầu, sau đó cầm điện



thoại gọi cho Hàn Long.



“Tổng giám đốc Long! Tôi là Phan Nhã



Nam... Ông đừng vội tắt điện thoại! Tôi có



chuyện muốn nói với ông... Chuyện này rất



quan trọng đối với ông, nói không chừng ông



còn nhận được sự tán thưởng của chủ tịch



Lâm nữa!” Phan Nhã Nam hơi nhếch miệng,



mỉm cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK