Chương 882
Chương 882: Đồng loại sa thải
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về
phía Vương Khang, cùng nhau kinh ngạc.
Một lúc sau, Vương Khang cúp điện
thoại, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn
giọt máu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Huy cùng ông Vương nhìn chằm
chằm vào Vương Khang.
Vương Khang mấp máy môi dưới, run
rầy nói: “Tiểu Lưu nói ... cậu ấy không được
phép vào công ty Dương Hoa.”
“Sao vậy? Chẳng phải hôm nay
Dương Hoa đóng cửa toàn bộ sao? Bên
trong cũng còn có nhân viên bảo vệ canh
trực chứ? Giám đốc Lâm có thấy giống như
hôm nay là ngày nghỉ Tết không chứ?” -
Đỗ Chí Cường nói đùa.
Mọi người đều cười.
Nhưng Vương Khang lại lắc đầu, run
giọng nói: “Không phải, là Tiểu Lưu... bị bảo
vệ chặn lại không cho vào."
Mọi người giật mình, ngần người.
“Tại sao?” - Đỗ Chí Cường theo bản
năng hỏi lại.
“Bởi vì anh ta... bị Dương Hoa sa thải
rồi!” - Vương Khang thấp giọng nói: "Bảo
vệ nói không phải nhân viên của công ty,
không được phép đi vào.”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người
đều bối rối.
Ông Vương đôi trừng to mắt, nhìn
Vương Khang đầy hoài nghi.
Lâm Huy nhìn anh ta chằm chằm, một
lúc lâu, đột nhiên, như thể anh đã nhận ra
điều gì đó, Lâm Huy đột nhiên đứng dậy,
vừa định nói gì đó.
Ding Dong!
Ding Dong!
Ding Dong...
Tất cả điện thoại di động của những
người đang có mặt đều reo lên, như có tin
tức đến.
Điện thoại của rất nhiều người cùng
lúc nhận được tin nhắn, khiến ai cũng
không khỏi quan tâm.
Tất cả đều lấy điện thoại ra xem.
Chỉ nhìn thoáng qua, mọi người đều
chết lặng.
“Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra
vậy?”
“Anh Nam, anh đã nhận được tin nhắn
chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Chuyện này... chuyện xảy ra như th?
Tại sao chúng ta không được thông báo
trước?”
“Phòng nhân sự đang làm cái gì vậy
chứ?”
Những người này đều hoảng sợ, mỗi
người cầm điện thoại di động, vẻ mặt ai
cũng khó coi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” - Ông Vương
nghiêm túc hỏi.
Mọi người mới bình tĩnh lại.
Một người trong số họ đang nhìn ông
Vương, giọng run run nói: “Ông chủ, chúng
tôi... chúng tôi đều đã bị Dương Hoa đơn
phương sa thải!”
“Cái gì?"
Lâm Huy và những người khác đều
đứng lên, mở to mắt trừng trừng nhìn đám
người ưu tú kia.
Ông Vương cũng sửng sốt, dùng ánh
mắt già nua nhìn chằm chằm vào người
đàn ông kia, một lúc lâu sau rơi vào trầm
mặc.
“Thì ra là vậy.... Thì ra là vậy...” - Lâm
Huy ngồi trên sô pha, tay châm điếu thuốc
có vẻ nhàn nhã, nhưng tay anh ta lại run
run.
“Khó trách Dương Hoa đột nhiên cho
bọn họ nghỉ một ngày. Hóa ra ... Dương
Hoa đã chuẩn bị thanh lý hết những người
này!" - Đỗ Chí Cường run rầy nói.
“Không thể nào!”
Vương Khang gần như rống lên:
“Dương Hoa đột nhiên thanh lý nhiều
người như vậy, chủ tịch Lâm hắn bị điên rồi
sao? Toàn bộ trên dưới Dương Hoa sẽ vì
chuyện này mà làm loạn, chẳng lẽ cậu ta
muốn làm cho Dương Hoa suy sụp?”
“Chủ tịch Lâm hẳn là đã có chuẩn bị
rồi! Ông Vương, trước đó các người không
dự tính đến bước này hay sao?” - Lâm Huy
cắn răng, trừng mắt hỏi lại ông Vương.
Nhưng lúc này, ông Vương cũng chìm
vào im lặng.
Dự tính??
Ai sẽ dự tính được chuyện này chứ?
Phải biết rằng, sa thải quá nhiều người
một lúc như vậy, cũng đủ để làm tê liệt một
công ty ngay lập tức!
Nếu Dương Hoa bị tê liệt, làm sao có
thể chống lại công kích của đám người
Lâm Huy?
Không ai lại đi làm điều này!
Trừ khi anh ta bị điên rồi!
“Giám đốc Lâm, chúng tôi không thể
lường trước được chuyện này. Không phải
là tôi mà bây giờ là ông.” - Ông Vương hít
sâu một hơi, nét mặt không chút thay đổi,
nói.
Lâm Huy sửng sốt, lập tức nhận ra ý tứ
trong lời nói của ông Vương.
Ánh mắt anh ta ngưng trọng, đứng dậy
nhìn một vòng xung quanh những người
đang có mặt, sau đó thấp giọng nói: “Tất
cả những người này, hãy mau cùng đi theo
tôiH”
“Bọn họ sẽ tùy cậu điều khiển.” — Ông
Vương khàn giọng nói.
“Được. Bây giờ chúng ta về đó đi.
Không thể để như vậy được. Không còn
thời gian nữa, phải lập tức hành động
ngay.”
Lâm Huy quát, sau đó vội vàng dẫn
theo đám người rời khỏi biệt thự của nhà
họ Vương.
Những người còn lại trong phòng đang
đi tới đi lui. Vương Khang ngồi trên sô pha,
vẻ bất an.
“Ba, bây giờ...... Chúng ta phải làm
sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ?” -
Vương Khang vội vàng quay sang ông cụ
Vương, nói: “Nếu không dùng chiêu này,
vậy nhà họ Vương chúng ta cũng không
còn giá trị gì với người của Lâm Huy rồi.
Đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ bỏ mặt
chúng ta! Ba, ba nhất định phải nghĩ cách,
đừng để chuyện này xảy ra!”
“Bình tĩnh lại đi ! Nóng na nóng nảy
như vậy, còn ra thể thống gì!” - Ông cụ
Vương mắng.
“Ba à, chuyện tới nước này rồi, còn có
thể bình tĩnh được sao?” - Vương Khang
sớm đã hoang mang lo sợ, đứng dậy đi qua
đi lại, căn bản vẫn không bình tĩnh được, nói.
“Đừng hoảng loạn, ta vẫn còn một tau
khác.”
Hai mắt ông Vương lạnh lùng, quyết
liệt quát.
“Ba, ba còn có cách nào khác sao?” -
Vương Khang vội vàng hỏi.
“Hàn Long nghĩ rằng đem hết người
nhà họ Vương sa thải khỏi Dương Hoa sao?
Hừ, ông ta nhầm rồi. Trên thực tế, vẫn còn
có một người khác đến từ nhà họ Vương.
Hơn nữa người này còn đang ở vị trí đắc lực
của Dương Hoa. Hiện tại, chính là hy vọng
lật ngược tình thế cho chúng ta.” - Ông cụ
Vương dứt khoát nói.
“Ba, ba định làm thế nào?” - Vương
Khang sững sờ hỏi.
“Ta muốn người này lấy đơn thuốc
chữa bệnh tiều đường của Dương Hoa, sau
đó công bố ra ngoài. Ta muốn Dương Hoa
chết không có chỗ chôn!”
Ông cụ Vương lạnh lùng nói, sau đó
cầm điện thoại bấm một dãy số.
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối.
“Đơn thuốc đã lấy được chưa?”
“Đã có được rồi!”
Đầu dây điện thoại bên kia, chỉ nói ba
chữ đơn giản.