Chương 869
Chương 869: Tôi quá đáng sao?
Biệt thự nhà họ Vương
Ông cụ Vương râu tóc bạc trắng lạnh
lùng nhìn chằm chằm hai người đang nằm
trên giường.
Các nhân viên y tế được mời đến nhà
đang kiểm tra cho hai người họ.
"Ông Vương".
Lúc này, một bác sĩ đi tới, tháo khẩu
trang xuống và nói: "Tình trạng của bệnh
nhân đã được kiểm tra đại khái".
"Bọn họ chết chưa?” Vẻ mặt ông cụ
Vương u ám hỏi.
"Vẫn chưa, có điều tình trạng rất xấu,
theo phán đoán sơ bộ, dây thần kinh não của
bọn họ đã bị tổn thương với các mức độ
khác nhau. Loại chấn thương này hết sức kỳ
lạ, nó ảnh hưởng trực tiếp đến đại não của
bệnh nhân, và gây ra tác động lớn đến các
chức năng trung ương não của bệnh nhân.
Với trình độ y khoa hiện tại rất khó chữa
khỏi".
"Ý của ông là gì? Nói rõ hơn đi".
"Ýý của tôi là... hai bệnh nhân này có khả
năng đã trở thành người thực vật" Bác sĩ kia
nói.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người nhà
Vương đều trợn tròn mắt.
"Không chỉ như thế, chân tay của cậu
Vương có dấu hiệu gãy xương, có thể phán
đoán tay chân của cậu ấy đã phải chịu một
va chạm rất mạnh. Điêu khiển người ta cảm
thấy khó tin là dưới va chạm như vậy mà
người cậu ấy lại không có bất kỳ tổn thương
nào, thật quá kỳ quái, thật sự không thể giải
thích bằng cơ học được". Bác sĩ lại nói.
"Va chạm mạnh? Mạnh bao nhiêu?" Em
trai của Vương Hạo là Vương Khang lạnh
lùng hỏi.
"Có lẽ là ảnh hưởng của một vụ va chạm
xe tải" Bác sĩ nói.
Người chung quanh nghe xong đều hít
một ngụm khí lạnh...
Nếu thật sự bị xe tải đâm, Vương Tử
Tường đã sớm tan xương nát thịt, nhưng bây
giờ tay chân chỉ bị gãy còn cơ thể loại không
có việc gì.
Làm sao mà chuyện này có thể xảy ra
được?
Ông cụ Vương nhắm mắt, mặt không
chút thay đổi nói: "Biết ai làm không?”.
"Cậu Hạo và cậu chủ được đưa về từ nhà
hàng Tân Hải" Một người bên cạnh nói.
"Trước khi đưa vê, trong phòng ăn có ai?"
Ông cụ Vương lạnh lùng hỏi.
Người kia do dự một lúc, thấp giọng nói:
"Tổng giám đốc Hàn Trung và.... Chủ tịch
Lâm... Ở bên trong...'.
Lời này vừa rơi xuống, lập tức trong
phòng lặng ngắt như tờ.
Mắt mọi người đều trợn to như chuông
đồng, tất cả đều không thể tin nổi nhìn người
kia.
Tất cả bọn họ đều cho rằng mình nghe
lầm.
"Hơn nữa người đưa cậu Hạo và cậu chủ