Chương 144
Chương 144: Cảnh cáo
Sức mạnh của cái tát quả thực là mạnh
đến biến thái, một người gầy yêu như Phan
Lâm sao có thể có được loại sức mạnh này chứ?
Sắc mặt Chu Mạnh Hùng u ám, tài xế đã
trốn ở rất xa, không dám tới gần.
“Thú vị, thật thú vị!”
Đôi mắt già nua của chu Mạnh Hùng
nheo lại, trâm giọng nói: “Tôi tưởng rằng lần
này đến đây là để đối phó một con cừu vô
dụng, nhưng không ngờ thực tế lại là một
con sói hung dữ! Tốt lắm! Tốt lắm… Xem ra
chuyến đi này cũng có chút vui vẻ.”
Chu Mạnh Hùng nói xong thì bày ra tư
thế, vẻ mặt già nua cũng trở nên nghiêm túc.
Nhưng mà Phan Lâm vẫn tỏ vẻ thờ ơ,
mặt mày không chút thay đổi, cũng không
thấy được chút nghiêm túc nào.
“Thật đáng tiếc, trong mắt tôi, ông chỉ là
một con cừu vô dụng.” Anh thờ ơ nói.
“Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời! Lúc tôi
giành chức vô địch quốc gia anh còn chưa ra
đời!” Chu Mạnh Hùng lạnh lùng nói.
“Nếu gặp tôi sớm hơn, có lẽ ông sẽ
không giành được chức vô địch.”
Phan Lâm giơ nắm đấm nói.
Lời nói vừa dứt, anh đột nhiên mở to mắt
ra, hàn ý bộc phát, hai chân mở rộng, giống
như ảo ảnh mà lao về phía Chu Mạnh Hùng.
“Cái gì?”
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Chu Mạnh Hùng sửng sốt, vội vàng lui vê
sau đồng thời hai tay tạo thành một vòng
kiêng che chắn trước mặt.
Bùm!
Ngay lập tức một nắm đấm sắt đánh vào
đôi tay đang che chắn đó, sức mạnh mãnh
liệt nhanh chóng tác động vào người của Chu Mạnh Hùng.
Chu Mạnh Hùng điên cuồng lui vê phía
sau, hai chân liên tục đậm mạnh xuống chất,
chờ khi ổn định thân thể thì mới phát giác hai
cánh tay đã trở nên tê dại.
Sức mạnh thật lớn!
Nếu cái này đánh vào một người bình
thường, sợ rằng người đó đã sớm hôn mê rồi.
Chu Mạnh Hùng thở hổn hển.
“Sao hả? Nhà vô địch đấu vật mà chỉ có
chút sức này sao? Thực sự là làm người ta
thất vọng mà.” Phan Lâm liên tục lắc đầu.
“Hừ !”
Chu Mạnh Hùng tức giận thở gấp, ông ta
sống đến từng tuổi này, đương nhiên cũng có
lúc gặp thất bại nhưng chưa bao giờ bị trào
phúng chế giễu như vậy, hơn nữa còn bị một
thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chế giêu.
Thử hỏi như vậy thì làm sao ông ta có
thể nhịn được?
“Không biết trời cao đất rộng, tôi sẽ để
cho anh nhìn cho kỹ !”
Chu Mạnh Hùng gầm lên rồi lao tới, cú
đấm mạnh như hổ, ầm ầm mà đến.
Sức mạnh vững vàng nặng hàng trăm ký,
bao nhiêu đây lực lượng cũng đủ để đánh
một người đàn ông cao 1m8 bay lên không trung.
Nhưng khi nắm đấm sắt của ông ta tới
gân Phan Lâm, Phan Lâm đột nhiên giơ tay
nắm lấy nắm đấm đang lao tới.
Bộp!
Nắm tay và lòng bàn tay khi chạm vào
nhau phát ra tiếng vang.
Sau đó thế tấn công của Chu Mạnh Hùng đột nhiên dừng lại.
“Cái gì?”
Chu Mạnh Hùng trừng lớn mắt.
“Nếu ông đã muốn đánh gãy tay gãy
chân của tôi, vậy bây giờ tôi đánh gãy tay
chân của ông thì có quá đáng không?” Phan
Lâm bình tĩnh nói, sau đó dùng tay trái đấm
vào khuỷu tay Chu Mạnh Hùng.