Chương 2007
Chương 2007: Tôi bảo anh cút!
Tuy trống bên ngoài Phan Lâm có vẻ bình tĩnh nhưng không ai biết được rằng bên trong anh đang ẩn chưa một ngọn lửa giận dữ lớn!
Mặc dù Kiều Huyền Mi không phải em gái ruột của anh nhưng cô ta là con gái ruột của mẹ nuôi anh, thì cũng là một trong những người thân mà anh cần phải bảo vệ.
Hôm nay, đám người kia lại dám làm tổn thương người thân của anh đến như thế! Sao anh có thể nuốt trôi cục tức này?
Từng hành động của anh hiện giờ rất quyết đoán, liều lĩnh, không từ bất cứ thủ đoạn nào và không cần phải biết hậu quả ra sao.
Anh muốn thỏa cơn giận trong lòng.
Anh muốn trả thù!
Anh muốn đòi lại công bằng!
Mọi người đều ngạc nhiên và hoảng sợ, và không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra!
Đây đúng là một bác sĩ thiên tài! Tất cả mọi người đều bị anh làm cho chấn động về tâm hồn và thể xác.
Bọn họ không thể nào ngờ được, một bác sĩ tài giỏi đến như thế, không dùng tài năng của mình đi cứu người mà lại dùng để giết người.
Sự việc này làm cho mọi người không thể chấp nhận nổi!
Hoàng Hồng Diễm không cảm thấy sự đau đớn trên cơ thể mà cô ta chỉ cảm thấy mặt mình có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Cô ta dùng hết sức bình sinh giãy ra khỏi tay của Phan Lâm và lui người về phía sau.
"Có ai không, cứu tôi với!"
Cô ta hoảng sợ la hét ầm ĩ.
Đến khi thấy mọi người xung quanh đều trợn to mắt và dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn mình thì Hoàng Diễm Hồng mới thấy có gì đó không ổn.
"Các người... Các người sao lại nhìn tôi như thế?" "Sao lại dùng ánh mắt đấy nhìn tôi?"
"Có truyện gì xảy ra. Tôi bị sao vậy?"
Hoàng Hồng Diễm sợ hãi tột độ, như con thú nhỏ bị dồn vào đường chết, càng ngày cô ta càng cảm thấy không ổn.
Đột nhiên, như hiểu ra gì đó, cô ta vội lấy hộp phấn từ trong túi xách ra, nhìn vào trong gương, thế nhưng trong gương bây giờ không phải gương mặt trẻ trung xinh đẹp mà chỉ hiện lên một khuôn mặt già nua, xấu xí...
"A!"
Cô ta thét lên một tiếng chói tai.
Hoàng Hồng Diễm như thể đã phát điên.
Cô ta ôm lấy khuôn mặt hét lên từng tiếng đau đớn và tuyệt vọng.
Không một người phụ nữ nào có thể chịu được sự tàn nhẫn của thời gian hiện lên khuôn mặt mình, không người phụ nữ nào có thể chấp nhận được sự già nua và xấu xí đến thế...
Đây chính là sự hành hạ đau đớn nhất, sự hành hạ thể xác thì có là gì so với sự đau đớn tột cùng này...
Nhất là đối với một người phụ nữ yêu cái đẹp!
"Mặt của tôi! Mặt của tôi! Bác sĩ Lâm, tôi liều mạng với anh!"
Hoàng Hồng Diễm như con thú điên lao đến chỗ Phan Lâm. Nhưng cô ta còn chưa kịp chạm tới góc áo của Phan Lâm đã bị người khác kéo về.
"Hồng Diễm à, bình tĩnh đừng manh động!" Mọi người xung quanh lên tiếng khuyên nhủ.
Nhưng Hoàng Hồng Diễm bây giờ làm sao có thể nghe lọt tại mà bình tĩnh cho nổi, cô ta vẫn giãy dụa điên cuồng, một lúc sau thì đột nhiên ngất đi
"Đã chết rồi sao?" Có người sợ hãi hô lên.
"Không phải đầu, chỉ là do chịu kích thích lớn quá nên bị ngất thôi!" Một người kiểm tra hô hấp của Hoàng Hồng Diễm lên tiếng.
"Cô ta dám động đến em gái tôi, thì tôi sẽ cho nửa phần đời còn lại của cô ta không được trôi qua trong yên bình đầu!"
Phan Lâm khàn giọng nói, rồi nhìn thẳng vào Cổ Nam.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết Pham Lâm đáng sợ đến nhường nào, không ai dám ho he nửa lời.
Vị Bác sĩ Lâm này đã thực sự nổi giận rồi.
Kẻ nào dám chống lại anh, thì anh sẽ không ngại dùng bất cứ thủ đoạn độc ác nào để đối phó lại.
Phan Lâm tiến lên phía trước, không ai dám ngăn cản bước chân anh. Người của nhà họ Cổ cũng sợ hãi run rẩy không dám động đậy dù chỉ là một ngón tay. Thấy vậy, Cổ Nam muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi.
Ông ta trợn mắt: "Bác sĩ Lâm, cậu muốn làm gì? Cậu hại hết người này đến người khác, ngay đến cả tôi mà cậu cũng dám ra tay u?"
"Kẻ nào làm thì người ấy phải chịu tội, may cho Cổ Nam ông, vì người tôi muốn tính sổ chỉ có mình ống chứ không phải là cả họ nhà ông, nếu không hậu quả là gì ông cũng tự biết!"
Phan Lâm nghiến răng, lạnh lùng nói, sau đó anh lại rút cây chấm ra đâm về phía Cổ Nam.
Ánh mắt mọi người đổ dồn hết vào cây châm trên tay Phan Lâm.
Sau khi thấy Hoàng Hồng Diễm bị như thế, mọi người ở đây, ai cũng biết cây châm kia mà đâm trúng Cổ Nam thì sẽ có hậu quả đáng sợ nhường nào xảy ra.
Thư Dương khẽ gật đầu, đứng thẳng người liếc mắt nhìn Phan Lâm, không thay đổi sắc mặt nói: "Cút!"
"Cái gì cơ?"
Phan Lâm thờ ơ hỏi lại.
"Tôi bảo anh cút, điếc à?" Thư Dương trợn tròn mắt!