Chương 1707
: Tất cả mọi người đều chú ý
Lúc này, bầu không khí tại Y Thánh Đài đang sôi lên sùng sục, các đệ tử đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Gộp cả hai trận lại? Đánh với hai người cùng một lúc ư?
Rốt cục Phan Lâm đang làm cái gì thế? Người này tự tin đến vậy sao?
Mọi người kinh ngạc đến mức trợn cả mắt lên, ai nấy cũng cảm thấy bản thân vừa nghe lầm, ngay cả Huỳnh Tài Quang cũng cho là như vậy.
Vẻ mặt của anh ta vô cùng khoa trương, trố mắt ngoác mồm một lúc lâu mới hất mặt nói: "Ngũ Tôn Trưởng vừa nói cái gì thế? Hai đánh một sao?" "Đúng đấy sư huynh, có lẽ ý của Ngũ Tôn Trưởng là muốn sư huynh và Tiết Văn Trường, cả hai người... cùng... cùng nhau lên đài quyết đấu sinh tử với Phan Lâm." Lý Đại đứng bên cạnh chậm chạp lý giải. "Thế nghĩa là sao?"
Đợi đến khi Huỳnh Tài Quang phản ứng lại được bản thân anh ta vừa nghe thấy cái gì thì lập tức giận tím mặt quát: "Nói thế là đang xem thường tôi sao?" "Sư huynh! Cái tên Phan Lâm kia dám sỉ nhục huynh như vậy, thật sự không thể chịu đựng được! Sư huynh không thể tha cho hắn dễ dàng như thế!" Các đệ tử phía sau thi nhau lên tiếng. "Đúng vậy! Sư huynh phải dùng cách tàn nhẫn nhất giết chết hắn đi!" "Thằng này đang muốn chết đây mà!" "Sư huynh, anh phải lập uy bắt nó nghe theo mới được, lấy cả mạng hẳn ra!"
Mọi người tranh nhau nói, từng câu từng chữ làm Huỳnh Tài Quang càng thêm tức giận, anh ta đi thắng vào vị trí chính giữa của Y Thánh Đài.
Nếu là lúc trước thì anh ta không có hứng thú với loại người như Phan Lâm, nhưng bây giờ lại khác, đột nhiên anh ta cảm thấy bản thân nên đánh một trận ra trò mới được!
Anh ta muốn lấy cách bá đạo nhất giải quyết Phan Lâm! Nếu không thì làm sao ba chữ Huỳnh Tài Quang này còn chút phân lượng nào trong lòng đám đệ tử đang đứng đây?
Ánh nhìn của vô số đệ tử nhanh chóng tập trung lên người Huỳnh Tài Quang, ai cũng cảm thấy khó mà tin nổi, vô cùng hoảng hốt.
Huỳnh Tài Quang kìm nén một bụng lửa giận, lập tức tiến lên, chắp tay và nói: "Tôn trưởng, đệ tử đến rồi!" "Ừm!"
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi đó gật gật đầu, lạnh nhạt nói: "Huỳnh Tài Quang, tôi biết trong lòng cậu đang tức giận, thế nhưng nếu như Phan Lâm đã dám đưa ra yêu cầu lấy hai đấu một như thế thì tôi nghĩ hẳn là phải có nguyên do. Cậu nên chú ý một chút thì hơn." "Tôn trưởng, một tên bất tài vô dụng, không biết quý trọng mạng sống của mình như cậu ta còn cần đệ tử chú ý cái gì? Cậu ta đưa ra yêu cầu lấy hai đấu một như thế là đang làm nhục đệ tử, nên đệ tử không định giơ cao đánh khẽ với cậu ta đâu ạ. E rằng một lát nữa nơi đây sẽ xuất hiện một vài hình ảnh khác người, không được đẹp đẽ cho lắm, mong tôn trưởng thứ lỗi." Huỳnh Tài Quang chắp tay nói với người phụ nữ xinh đẹp kia bằng giọng nói đầy lạnh lẽo.
Ai cũng có thể nghe ra được sự phần nộ trong giọng nói của anh ta. "Quyết đấu sinh tử, ý chính nằm tại hai chữ sinh tử, thế nên cho dù các cậu có bị đánh đến thế nào đi chăng nữa cũng là do các cậu tự quyết định, người bên ngoài sẽ không can dự!" Người phụ nữ tiếp tục lạnh nhạt nói. "Vâng, tôn trưởng." Huỳnh Tài Quang chắp tay, trên mặt anh ta toát ra chút tiếc nuối: "Chỉ tiếc trên Y Thánh Đài thần thánh này buộc phải nhiễm máu của loại người thấp hèn, dơ bẩn như tên Phan Lâm này rồi! Thật đáng tiếc" "Ồ, anh nói vậy là ngầm thừa nhận tôi sẽ thua trong trận đấu sắp tới đấy à?" Phan Lâm bình tĩnh hỏi. "Cậu mới học Thiên Cung Y Thuật được mấy tháng, tôi muốn đánh bại cậu sao mà không dễ được?" Huỳnh Tài Quang lắc đầu. "Sư huynh, anh còn đứng đó nói nhảm mới một người sắp chết như hắn làm gì thế? Lát nữa sư huynh chỉ cần đứng cạnh nhìn thôi, để tôi tự mình giết hån!" Tiết Văn Trường tức giận nói. "Được rồi, vậy cậu cứ vui đùa với cậu ta trước đi!" Huỳnh Tài Quang thờ ơ nói.
Tiết Văn Trường làm nóng người, nóng lòng muốn thử.
Đúng lúc này, tiếng chuông đồng vang lên một tiếng “Keng!" đầy du dương truyền khắp toàn bộ Trường Sinh Thiên Cung. Tiếng chuông này đại diện cho việc giờ đọc sách đã bắt đầu, mà ở Trường Sinh Thiên Cung thời gian đọc sách bắt đầu vào lúc tám giờ sáng! "Tôn trưởng, đã đến giờ rồi!" Một đệ tử đứng bên cạnh lập tức nhắc nhở. "Được! Tôn trưởng ta tuyên bố, trận quyết đấu bắt đầu!" Người phụ nữ kia cũng nhanh chóng đứng dậy, lớn tiếng nói.
Bà ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người lập tức nghiêm mặt đứng yên.
Dưới cây hoa đào, Tử Miểu khẽ nâng mí mắt nhìn về phía đó.
Ở phía nam trên đài đá cũng có hai người đang nhìn chằm chằm sang đây. "Người kia chính là Phan Lâm sao?" "Thưa tôn trưởng, đúng thế ạ." "Người này... Sao nhìn cậu ta, tôi lại có loại cảm giác quen thuộc như vậy? Tựa như đã gặp ở đâu đó rồi?" Ông cụ khàn giọng lẩm bẩm. "Biết đâu người đó là người quen cũ của tôn trưởng nên mới có cảm giác quen thuộc?" Người trẻ tuổi đứng bên cạnh ông cụ cười nói. "Không! Chắc chắn không phải! Cái cảm giác này, không phải cảm giác do người quen cũ mang lại... Bản thân tôi cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này là cảm giác gì..." "Tôn trưởng cứ nhìn lại một chút xem, không chừng một lát nữa là có thể nhớ ra đấy."
Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào ba người đang đứng trên trung tâm Y Thánh Đài.
Huỳnh Tài Quang đứng ở một bên, còn Tiết Văn Trường thì đang đứng đối diện Phan Lâm.
Ngũ Tôn Trưởng vừa dứt lời thì trận đấu sinh tử chính thức bắt đầu. "Đến đây đi, Phan Lâm, để tôi nhìn chút xem cậu có tài cán gì nào! Ra tay đi!" Tiết Văn Trường híp mắt cười, trong mắt ánh lên nét khinh thường không hề che giấu.
Vốn anh ta cũng không để người này vào trong mắt.
Thế nhưng Phan Lâm đứng đối diện lập tức lắc đầu nói: "Chỉ dựa vào một mình anh thì không đủ cho tôi đánh. Huỳnh Tài Quang, anh không lên cùng anh ta à?"
Huỳnh Tài Quang cũng lắc đầu mång. "Đúng là điếc không sợ súng! Cậu cứ đánh thắng được Tiết Văn Trường đi rồi hẵng nói." "Được thôi, nếu đã như vậy thì tôi ra tay trước nhé. Mong rằng lát nữa anh sẽ không hối hận!" Phan Lâm khàn giọng nói, sau đó cất bước, đi về phía Tiết Văn Trường.