Chương 1447
Chương 1447: Tôi không đi
Phan Lâm xem như hiểu rõ ý của Trịnh
Mai Anh.
Trịnh Mai Anh định ở lại Hồng Nhan Cốc
làm nội ứng cho Phan Lâm, thu thập tin tức
về Hồng Nhan Cốc vì Phan Lâm, giúp Phan
Lâm diệt trừ Hông Nhan Cốc.
Nếu có đám Trịnh Mai Anh giúp đỡ, tất
nhiên là Phan Lâm sẽ như hổ thêm cánh!
Nhưng mà chuyện này vô cùng nguy
hiểm.
“Hay là thôi đi, tôi không muốn các cô
ấm ức.” Phan Lâm lắc đầu từ chối.
“Chúng tôi chỉ muốn báo thù cho Hông
Oánh! Báo thù cho những chị em đã chết của
chúng tôi! Bác sĩ Lâm, anh ngay cả cơ hội
này cũng không chịu cho chúng tôi sao?”
Trịnh Mai Anh nóng nảy, vội vàng nói.
“Nhưng mà...
“Bác sĩ Lâm, tôi đã hạ quyết tâm rồi! Tôi
tin đám Tuyết Hương cũng có cùng suy nghĩ
với tôi, nếu anh không đồng ý, vậy đợi tôi đưa
anh vào cấm địa xong, chúng tôi sẽ đến
trước mặt thánh nữ tự thú, chúng tôi tình
nguyện bị xử tử, cũng không muốn nhịn
Hồng Nhan Cốc hắc ám nữa!” Trịnh Mai Anh
nghiến răng kiên định nói.
“Các cô... Haizz, được rồi, một khi đã
như vậy, cứ dựa theo cô nói mà làm đi!” Phan
Lâm không thể làm gì, đồng thời trong lòng
cũng có áy náy và cảm động.
Có lẽ ở trong Hồng Nhan Cốc, cũng có
rất nhiêu người như đám Trịnh Mai Anh?
Không phải người nào cũng giống như
thánh nữ, vân luôn đuổi theo con đường
thành tiên hư vô mờ mi...
“Khi nào thì chúng ta bắt đầu hành
động?” Mai Tuyết Hương hỏi.
“Càng nhanh càng tốt, tuy thánh nữ tha
cho chúng ta, nhưng tôi nghĩ cô ta chắc chắn
đã tiến hành điều tra chúng ta rồi, dù sao hai
ngày nay Hồng Nhan Cốc đã xảy ra rất nhiều
chuyện. Cô ta cũng không có khả năng ngôồi
yên đợi chết.”
“Được rồi, bây giờ chúng tôi đưa anh tới
cấm địa!”
“Trịnh Mai Anh, cô ở đây nghỉ tạm là
được, chân cô bị thương chưa lành, không đi
được đường, để đám Mai Tuyết Hương đưa
tôi qua đó là được.”
“Chuyện này... Được rồi.”
Làm quyết định xong, mọi người lập tức
hành động.
“Sư huynh, anh để tôi ở lại đi!”
Lúc này, bỗng nhiên Phan Nhã Nam giữ
chặt tay Phan Lâm, nhỏ giọng kêu lên.
“Làm sao vậy?” Phan Lâm cảm thấy kỳ lạ
hỏi.
“Chuyện đó... Tôi cũng không đi nữa!”
Phan Nhã Nam ngập ngừng cắn môi, nhỏ
giọng nói.
“Cái gì?” Phan Lâm nhướng mày: “Không
phải là cô nói không muốn đợi ở đây một
giây nào sao?”
“Tôi nói như vậy, nhưng mà... Tôi nghe
xong lời Mai Anh sư tỷ nói, cảm thấy lời nói
của chị ấy có đạo lý! Nếu tôi ở lại đây, cũng
có thể giúp anh được không ít, nếu rời đi...
Tôi sẽ không làm được gì, thù lớn của sư phụ
chưa trả được! Tôi không thể lười biếng.”
Phan Nhã Nam khẽ cắn môi, khàn giọng nói.
“Chuyện này...
Phan Lâm im lặng.
Nhưng nhìn đôi mắt kiên nghị của cô ta,
Phan Lâm biết, mình không thể khuyên được.
“Cũng được, một khi đã như vậy, vậy cô ở
lại đi.”
Sau khi nói xong, anh cởi túi châm trên
người ra, nói với mấy cô gái: “Các cô đều lại
đây, tôi châm cứu cho các cô! Giúp các cô
khôi phục, còn mở mạch sơ lạc giúp các côi”
“Mở mạch sơ lạc?”
“Có ý gì?”
Mọi người cảm thấy khó hiểu.
Phan Lâm trâm ngâm nói: “Tôi lường
trước được có khả năng thánh nữ sẽ tiến
hành trùng tố trí nhớ của các cô lần nữa, vì
không để người của Hồng Nhan Cốc biến
các cô thành con rối, tôi phải mở mạch trước
cho các cô, như vậy cơ thể và lối suy nghĩ
của các cô sẽ không bị nước trong ao thánh
chi phối rồi”
“Thì ra là thết”
Bàn bạc mọi chuyện xong xuôi, Phan
Lâm được Mai Tuyết Hương dẫn đến cấm
địa.
Dọc theo đường đi, Mai Tuyết Hương vẫn
luôn không yên lòng.
Thân phận của Phan Lâm đặc biệt, nếu
không có ai dẫn đường, anh không có khả
năng tới gân cấm địa, nhưng Mai Tuyết
Hương có thể tìm đủ cớ tới gần.
Cuối cùng Phan Lâm cũng bình yên tiến
vào cấm địa, lúc này Mai Tuyết Hương vòng
trở về.
“Sư muội, thế nào rồi?” Trịnh Mai Anh
nằm ở trên giường vội hỏi.
“Đi vào rồi!”
“Không bị người ta hoài nghi đúng
không?”
“Không có, trên đường đi gặp một sư
muội có quan hệ không tệ với em, sư tỷ yên
tâm đi.” Mai Tuyết Hương cười nói.
“Tốt lắm!"
Trịnh Mai Anh gật đầu, nói với Phan Nhã
Nam: “Nhã Nam sư muội, em ra ngoài một
chuyển đi! Phải đi nửa canh giờ mới trở về.”
“Cái gì?” Phan Nhã Nam ngẩn ra.
“Nghe sư tỷ nói, mau đi đi.” Trịnh Mai
Anh nói.
Trong mắt Phan Nhã Nam lộ vẻ hoang
mang, nhưng không từ chối.
Đợi Phan Nhã Nam rời khỏi phòng, Trịnh
Mai Anh nói với Mai Tuyết Hương: “Em đi
cầm ghế tới đây.”
“Dạ, sư tỷU”
Mai Tuyết Hương cũng lộ ra vẻ mờ mịt,
câm ghế tới.
Trịnh Mai Anh vươn đầu tới, nói: “Nào,
đập vào đầu chị.”
“Cái gì?”
Mai Tuyết Hương ngây dại.
Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc.
“Sư tỷ, chị làm gì vậy?” Một cô gái khóc
hỏi.
“Bớt nói linh tính đi, nhanh lên! Chị nói
cho các em, không chỉ chị phải làm vậy, các
em cũng phải như thết” Trịnh Mai Anh
nghiêm khắc nói.
Mọi người hết hồn, khóc không ra nước
mắt.
“Sư tỷ, nhất định phải làm như vậy sao?”
Mai Tuyết Hương có chút không nỡ ra tay.
“Đương nhiên, không làm như vậy, chúng
ta sẽ chết!” Trịnh Mai Anh nghiêm khắc nói.
Toàn thân Mai Tuyết Hương run lên, im
lặng một lát, cuối cùng vẫn đập ghế qua...
“Kỳ Lân! Kỳ Lân!”
Không biết qua bao lâu, bên ngoài phòng
vang lên giọng Triệu Minh Nguyệt.
Thấy mãi mà không có ai trả lời, Triệu
Minh Nguyệt liên đẩy cửa đi vào.
Nhưng mà vừa mới vào nhà, Triệu Minh
Nguyệt không nhịn được hét âm lên.
“Á!”