Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1377​


















Chương 1377: Truy sát



Người nhà họ Hắc vẫn còn ở cửa trước



nhà họ Phan, bọn họ đang chém giết với



đám cường giả nhà họ Phan.



Song phương đều có người bị thương



vong.



Nhưng nhìn chung phần lớn là người bên



nhà họ Hắc.



Dù sao trong lúc chém giết, người nhà họ



Phan được bổ sung liên tục. Nói cho cùng thì



đây chính là địa bàn của nhà họ Phan, cho



dù nhà họ Hắc có mạnh hơn nữa, sao có thể



đánh thắng được thế lực nhà họ Phan.



Phép vua thua lệ làng, hơn nữa nhà họ



Hắc còn chưa phải là vua.



Chẳng qua việc khiến nhà họ Phan khiếp



sợ chính là, người nhà họ Hắc quá điên



cuồng.



Rõ ràng người bên phía nhà họ Hắc



không nhiều, rõ ràng bọn họ còn đang ở trên



địa bàn của nhà họ Phan, thế nhưng bọn họ



lại đang chiến đấu vô cùng điên cuồng, gần



như là chém giết đến mức không cần mạng



nữa, không màng sống chết.



Điều này khiến cho rất nhiêu người nhà



họ Phan đều cảm thấy sợ hãi.



Cho dù là Phan Côn Luân cũng cảm thấy



da đầu tê dại.



Đánh giết một lúc, Hắc Ngọc Thành cảm



thấy có gì đấy không ổn, hình như người bên



phe ông ta không thể xông vào nổi.



Hơn nữa... Những cường giả nhà họ



Phan chiến đấu với ông ta... Có chút quá



mạnh, không hợp với thói thường.



Chuyện này là sao thế?



Hắc Ngọc Thành cảm thấy không ổn.



Đúng vào lúc này, một tiếng la vui sướng



vang lên.



“Là tiên sinh, là tiên sinh đến rồi, là tiên



sinh đến.”



“Ha ha ha, cao thủ thực sự của nhà họ



Phan chúng ta đến rồi.”



“Mọi người ổn định lại đội ngũ, đám trộm



cướp này không thể nào là đối thủ của nhà



họ Phan chúng ta được, xông lên!”



Theo mấy tiếng hô hưng phấn vang vọng



khắp nơi, cảm xúc của tất cả người nhà họ



Phan đang có mặt ở đây đều tăng vọt, mọi



người không còn e ngại nữa, tất cả giõng



như phát điên truy sát người nhà họ Hắc.



Lúc này người nhà họ Hắc hoàn toàn



không ngăn nổi, liên tục lùi lại, thương vong



vô số.



Mà sắc mặt của Hắc Ngọc Thành cũng



thay đổi.



“Tiên sinh, chẳng lẽ nói... Là vị kia ra



mặt?” Ông ta run rẩy lẩm bẩm, giống như



nghĩ đến điều gì đó vô cùng đáng sợ.



“Gia chủ, chúng ta làm sao bây giờ?



Chúng ta nên làm gì đây?”



Người bên cạnh run rấẩy, vội vàng hỏi.



“Đi!” Hắc Ngọc Thành không chút do dự,



lập tức quát khẽ.



“Nhưng nếu như đi, bên kia, chúng ta nên



bàn giao như thế nào đây?”



“Không sao đâu, cậu Lâm sẽ thông cảm



cho chúng ta thôi, dù sao thì ngay cả vị kia



của nhà họ Phan cũng đã ra mặt, chúng ta



tuyệt đối không có khả năng là đôi thủ của vị



kia, tiếp tục đấu nữa nhà họ Hắc chúng ta sẽ



chỉ hy sinh vô ích mà thôi, toàn quân bị diệt!”



“Hả?”



Sắc mặt của mọi người thay đổi.



“Gia chủ, rốt cuộc người này là ai thế? Vì



sao ngài lại kiêng ky như vậy?”



“Người kia ư? Xem như là một trong



những trụ cột của nhà họ Phan, chỉ cần ông



ta còn ở đó một này thì không thể tiêu diệt



được nhà họ Phan.” Hắc Ngọc Thành trâm



giọng nói.



Cuối cùng nhà họ Hắc cũng hiểu được



tầm quan trọng của người này.



Chỉ sợ địa vị của người này không nhỏ



hơn bao nhiêu so với toàn bộ gia chủ nhà họ



Phan.



Người nhà họ Hắc bắt đầu rút lui.



Nhưng sao nhà họ Phan có thể trơ mắt



nhìn bọn họ rời đi như thế chứ?



“Hắc Ngọc Thành, lá gan của ông đúng



là không nhỏ đâu, dám giễu võ dương oai ở



nhà họ Phan tôi, nếu hôm nay đã ra tay, vậy



thì cũng đừng nghĩ đến
chuyện dừng lại.”



Tiếng hô vang lên, hơn mười cao thủ nhà



họ Phan đồng loạt xông lên, nhào về phía



đám người nhà họ Hắc, trắng trợn giết hại.



Thực lực của những người này vô cùng



mạnh, mấy người nhà họ Hắc không đủ sức



để đối phó.



Hoàn toàn bất đắc dĩ, Hắc Ngọc Thành



chỉ có thể tự mình ra tay, cẩn trọng đọ sức



với nhà họ Phan, tranh thủ cơ hội chạy trốn



cho người trong tộc mình, nhưng ông ta là



như thế chính là hợp ý nhà họ Phan.



Lúc này đám cường giả kia bao vây Hắc



Ngọc Thành vô cùng chặt chẽ, đều ra tử thủ,



chính là dự định giết chết Hắc Ngọc Thành.



“Cái gì?” Sắc mặt mọi người ngưng trọng.



“Gia chủ!” Người nhà họ Hắc đồng thanh



kêu lên, vội vàng muốn xông đến.



“Đi maul” Hắc Ngọc Thành gào lên một



tiếng, vung tay lên nghênh đón công kích.



Thế nhưng hai quyền khó địch bốn tay,



phân lưng và trước ngực của ông ta bị trúng



hai chưởng, lực lượng kinh khủng đánh vào



trong người ông ta.



Trong nháy mắt này, phụt phụt phụt.



Hắc Ngọc Thành phun ra một ngụm máu



tươi, cả người gần như không thể đứng vững.



“Nhanh đi cứu gia chủ!”



“Đám người nhà họ Phan kia, không



được làm thương tổn gia chủ của chúng tôi!”



“Nếu không hai nhà chúng ta vĩnh viễn sẽ



là kẻ địch!”



Người nhà họ Hắc gào thét, nhưng người



nhà họ Phan quan tâm ư?



“Một nhà họ Hắc nho nhỏ lại dám phách



lối như thế?”



“Các người tự cho mình là ai chứ? Thế



mà dám khiêu chiến với nhà họ Phan tôi?”



“Thật đúng là không biết lượng sức



mình!"



Người nhà họ Phan kêu gào, lúc này đây,



bọn họ còn e ngại những người nhà họ Hắc



này chắc?



“Dạ Kiếm Thần, mang đầu của Hắc Ngọc



Thành dâng lên cho tôi.' Lúc này một giọng



nói vang lên.



Dạ Kiếm Thần lấy lại tinh thần, lập tức



giậm chân xông lên, rút kiếm đâm về phía



đám người Hắc Ngọc Thành.



“Dạ Kiếm Thần, để tôi giúp cậu.” Phan



Côn Luân lấy lại tinh thân, ông ta hét to một



tiếng, cùng Dạ Kiếm Thần xông đến.



Hai người đồng thời xuất thủ, Hắc Ngọc



Thành nhất định không thể chống đỡ, lúc này



ông ta phải chết không thể nghi ngờ.



Người nhà họ Hắc nhìn theo, lộ ra vẻ mặt



tuyệt vọng.



Thế nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi



tóc này.



Vèo vèo vèo.



Hai luồng dị khí không bị trói buộc đột



nhiên từ đằng xa bay đến, chuẩn xác đánh



lên kiếm của Phan Côn Luân.



Hai người kịp thời phản ứng, vội vàng



ngăn cản, nhưng luồng dị khí này quá mức



đáng sợ, hai người không thể địch lại được,



cả hai đều bị đánh bay.



“Chuyện gì thế này?” Hắc Ngọc Thành



khiếp sợ kêu lên.



Lại thấy hai bóng người nhanh chóng



xuất hiện ở bên cạnh ông ta, thấp giọng nói.



“Đi maul”



Sau khi nói xong, trực tiếp đỡ Hắc Ngọc



Thành rời đi.



“Rút lui.”



Những người còn lại của nhà họ Hắc



cũng quay đầu chạy.



“Đuổi theo, không cho phép bọn họ rời



khỏi Yến Kinh, giết hết đám người nhà họ



Hắc, không cho bất kỳ kẻ nào còn sống.”



Phía sau nhà họ Phan lại vang lên giọng nói



khàn khàn, lạnh lùng.



“Tuân mệnh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK