Chương 1892
Chương 1892: Anh ta không phải bác sĩ
Nghe thấy thế, Phan Lâm vô cùng mất hứng. Nếu là so y thuật bình thường, anh sẽ đồng ý,
nhưng lúc này tính mạng của người bệnh vô cùng
quan trọng, sao có thể lấy ra làm trò đùa?
“Bây giờ có người ngất xỉu, liên quan tới mạng người, anh thân là bác sĩ, việc cấp bách là phải đảm bảo an toàn cho tính mạng của người bệnh, mà không phải so tài với người khác! Hành động như vậy, anh còn xứng làm bác sĩ à?”
Phan Lâm hửừ lạnh, cũng lười để ý tới người này, xoay người chen vào đám đông.
Những lời này khiến Từ Thiên Hàn mặt đỏ tai hồng.
Người ngoài lại càng dùng ánh mắt khác thường nhìn anh ta.
Đôi mắt Kỳ Tuyết Mạn lấp lánh ánh sáng, liếc nhìn Phan Lâm, vội vàng đuổi theo lên.
Vừa nhìn.
Chỉ thấy ở trong đám người có một ông cụ mập mạp đang nằm.
Ông cụ này khoảng bảy mươi tuổi, hình thể mập mạp, đầu đầy tóc bạc, lúc này gương mặt ông ta đỏ bừng, ôm ngực thật chặt, không ngừng há to miệng thở, nhưng rất khó khăn.
“Làm phiên nhường đường một chút, tôi là bác sĩ”
Phan Lâm gọi nhỏ, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra cho ông cụ.
Một lát sau, Phan Lâm chau mày, lập tức ấn
vài cái lên người ông cụ.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể ông cụ lên xuống dữ dội, miệng không ngừng kêu rên, biểu cảm vô cùng đau đớn.
“Hả?”
Mọi người ở xung quanh bị dọa nhảy dựng lên.
“Đây là có
truyện gì thế?”
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc, động tác cẩn thận của Phan Lâm, đều cho rằng anh đang nghiêm túc cứu người.
Phụt!
Bỗng nhiên ông cụ ói ra máu, sau đó hôn mê, vẫn không nhúc nhích giống như chết rồi.
“Cái gì?”
“Ông ấy không còn động tĩnh nữa”
“Không phải là chết rôi đấy chứ?”
Sắc mặt đám khách quý ở xung quanh đều khó coi, bàn tán xôn xao.
“Sao lại thế này?”
Cuối cùng chủ nhân của bữa tiệc cũng xuất hiện, đi cùng một ông cụ thân thuộc.
“Ông Phó? Ông Phó! Ông làm sao vậy?”
“Ông Phó! Ông có khỏe không?”
Mấy người vây quanh tới, vừa sốt ruột vừa sợ hãi, trong đó có một người đàn ông trẻ tuổi sợ tới mức không đứng nổi, không ngừng lắc ông cụ.
“Đừng lộn xôn, tình hình của người bệnh vô cùng nguy hiểm, mong mọi người lập tức lùi lại, đừng cản trở việc chữa trị của tôi.” Phan Lâm nghiêng đầu, nghiêm khắc hét lớn.