Chương 1930
Chương 1930: Quét rác
Tất cả đều sợ ngây người, đây chính là võ si ma bà đấy! Đây chính là nhân vật trong truyền thuyết ở Yến Kinh đấy.
Một đại phật tự mình cho Phan Lâm lối thoát, thế mà Phan Lâm lại không mượn sức xuống lừa? Trái lại còn từ chối?
Chẳng lẽ nói anh thật sự dự định ngọc đá cùng vỡ.
“Bác sĩ Lâm, cậu có ý gì? Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn dùng giọng điệu đó để nói chuyện? Cậu có biết người đang đứng trước mặt cậu là ai không?” Khổng Hằng Sơn giận không kìm chế được, ông ta lớn tiếng mắng chửi.
“Tôi biết, vậy thì sao chứ?” Phan Lâm lạnh nhạt nói, trên mặt không có chút biểu cảm sợ hãi nào.
“Nhóc Lâm!” Trịnh Nam Thiên vừa vội vừa tức, cũng không biết nói như thế nào cho phải. Khổng Hằng Sơn không ngồi yên được, ông ta cắn răng nghiến lợi quát.
“Bà bà, ngài cũng đừng phí lời với tên điện không biết sống chết kia nữa, cậu ta muốn tìm đường chết, bà cứ thành toàn cho cậu ta đi, không phải để ý đến chúng tôi đâu, hôm nay Khống Hằng Sơn tôi dám đến nơi này thì đã làm xong chuẩn bị chịu chết, tôi không sợ, bà cứ ra tay giết chết cậu ta là được.”
“Nói rất đúng, bà bà, ngay cả bà mà cậu ta cũng không nể mặt, người này quá mức đáng hận, giết chết cậu ta đi!”
“Cùng lắm thì cùng chết, cậu ta muốn ngọc đá cùng vỡ thì chúng ta chết chung với cậu ta!” Một số người đầy lòng căm phẫn, ngay cả tính mạng cũng không thèm quan tâm nữa rồi.
Thế nhưng đúng vào lúc này võ si ma bà lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phan Lâm, khàn giọng nói.
“Bác sĩ Lâm, là do bà già này đưa ra điều kiện không tốt ư? Nếu đã như vậy thì cậu nói đi, chỉ cần cậu có thể tha cho những người này một mạng thì yêu cầu gì, bà già này cũng có thể đồng ý với cậu”.
Câu nói này vang lên làm cho tất cả mọi người đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn võ si ma
bà.
Đây không phải là thỉnh cầu mà là cầu xin rồi. Hiện tại Phan Lâm đã không chỉ khiến võ si ma bà thiếu anh một ân tình đơn giản như thế. Anh có thể đòi càng nhiều hơn.
Chỉ là điều ngoài dự đoán của mọi người chính là, Phan Lâm do dự, anh rất chăm chú suy nghĩ, thật lâu không nói, cũng không biết qua bao lâu, anh mới lên tiếng.
“Bà khách khí, yêu cầu của tôi cũng không nhiều, tôi muốn bà gia nhập vào Dương Hoa chúng tôi, làm phụ tá của tôi, mỗi tháng tôi sẽ phát tiền lương cho bà, thế nhưng tôi muốn bà làm gì thì bà phải làm cái đó, yên tâm đi, thời gian nhận chức sẽ không quá dài đầu, chỉ mười năm mà thôi, như thể bà sẽ được như ý, tôi sẽ không so đo với những người này nữa, sao nào?” | Lời này vừa nói ra, toàn trường sôi trào.
“Cái gì, bác sĩ Lâm, cậu, cậu dám yêu cầu võ si ma bà làm việc cho cậu ư? Cậu... Khốn kiếp, cậu cho rằng cậu là ai chứ? Cậu thật đúng là to gan”.
“Võ sĩ ma bà, bà đừng có để ý đến cậu ta, kẻ này cuồng vọng tự đại, căn bản không coi ai ra gì, không biết trời cao đất rộng, kẻ này đáng chết, đáng chết”
“Phan Lâm, lá gan cậu lớn bao nhiêu, cậu có biết ở Yến Kinh này, sự tồn tại của võ si ma bà có ý nghĩa như thế nào không, cậu dám yêu cầu bà ấy đến làm việc ở Dương Hoa, Dương Hoa của cậu không muốn tồn tại nữa à?”
Mọi người thê lương gầm thét, sao có thể đồng ý chứ?
Nhưng Phan Lâm hồn nhiên không để ý đến, chỉ yên lặng nhìn võ si ma bà, chờ đợi câu trả lời của bà ta.
Võ si ma bà chần chờ một lát, sau đó bà ta hít một hơi thật sâu rồi từ tốn nói.
“Bác sĩ Lâm, bà già này gia nhập vào công ty của cậu cũng không làm được gì cả, cậu cần gì phải làm khó xử một bà lão chứ?” | “Bà không nên tự coi nhẹ mình như thế, tôi cảm thấy cho dù bà chỉ quét sàn cho công ty chúng tôi cũng đủ, chẳng lẽ ngay cả việc quét sàn bà cũng không biết làm?” Phan Lâm lạnh nhạt hỏi.
| Võ si ma bà lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, cũng không biết qua bao lâu, bà ta hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Được, tôi đồng ý với cậu, chỉ cần cậu buông tha cho những người này, tôi sẽ đến công ty cậu quét rác trong vòng... Mười năm!”
Câu này vừa vang lên khiến cho toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người choáng váng.
Bao gồm Đoàn Gia Vĩ, Trịnh Nam Thiên, thậm chí là Bạch Thiếu Quân và Chiêm Nhất Đạo đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ đều đã từng nghe qua danh tiếng của võ si ma bà, biết rõ sự tồn tại của người này
lớn đến mức nào.
Thế nhưng hôm nay vị này... Lại muốn đến công ty của Phan Lâm làm nhân viên quét rác. Quá khoa trương rồi. Đây là người thật chuyện thật ư? Không ai tin nổi, thế nhưng sự thật lại bày ra ở ngay trước mặt bọn họ.
“Nếu bà đã thoải mái như thế, nếu bác sĩ Lâm tôi còn từ chối thì chính là không biết điều rồi, được thôi, chờ một lúc nữa tôi sẽ lập tức gọi điện cho Hàn Long tự mình đi đến Yến Kin, xử lý thủ tục nhận chức cho bà trong thời gian nhận chức, tôi chính là ông chủ của bà, cho dù tôi bảo bà làm gì, chắc hẳn bà sẽ làm cái đó, đúng không?” Phan Lâm hỏi lại.
Võ si ma bà ngập ngừng một lát rồi gật đầu. “Chỉ cần không phải vấn đề trải nguyên tắc, cho dù là truyện gì, tôi đều đồng ý với cậu.” “Được!” Phan Lâm đồng ý. Vấn đề tính nguyên tắc? Định nghĩa của thứ này quá mơ hồ, không ai nói rõ được.
Chẳng qua đối với Phan Lâm mà nói đã không quan trọng, bởi vì anh đã nắm giữ một thượng phương bảo kiếm..
Có võ si ma bà ở đó, anh tin không ai dám làm gì anh và Dương Hoa. Nếu không... Đó chính là đối đầu với võ si ma bà.
Tất cả mọi người đều không cách nào tiếp thu được một kết cục như thế, nhưng đây là do chính miệng võ si ma bà nói ra, không ai phản bác được.
“Ông Khổng, chuyện này... Bây giờ nên làm sao bây giờ? Ngay cả võ si ma bà cũng đứng bên phía bác sĩ Lâm kia, chúng ta... Chúng ta nên làm sao cho phải?” Người bên cạnh Khổng Hằng Sơn nơm nớp lo sợ, khóc không ra nước mắt, hỏi.
“Yên tâm đi, chắc chắn võ si ma bà chỉ đang tạm thời tùy cơ ứng biến mà thôi, chắc chắn sẽ không khuất phục trước uy hiếp của bác sĩ Lâm đâu!” Khổng Hằng Sơn cắn răng nói.
Thế nhưng đúng lúc này, Phan Lâm đột nhiên vẫy tay về phía võ si ma bà. Võ si ma bà hiểu ý, lúc này đi lên ôm quyền hành lễ với Phan Lâm. “Cậu Lâm có gì phân phó”.
Lời này nói ra khiến cho toàn trường hóa đá, hành động của võ si ma bà khiến cho tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.