Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1476​



















Chương 1476: Trời không tuyệt đường của con người







Những lời nói của Phan Lâm, giõng như



tuyên án tử hình với đám người này.







Mọi người trợn to mắt, cơ thể hơi run rẩy,



trong đầu tràn ngập sợ hãi.







Cuôi cùng dưới khí tràng của Phan Lâm,



đám người này buông ra cho xong chuyện.







An Mạn vội vàng tránh thoát, lảo đảo



chạy tới.







“Chủ tịch Lâm!”







Cô ta trốn sau lưng Phan Lâm, run lẩy



bẩy.







Mà đám người đàn ông vạm vỡ quy trên



đất, vội vàng la lên: “Chủ tịch Lâm, tha cho



chúng tôi đi, đừng giết chúng tôi... Chúng



tôi... Chúng tôi chỉ là người hầu, phụng mệnh



làm việc mà thôi...







“Nếu tôi muốn giết các người, các người



đã sớm chết rồi, tôi chỉ muốn hỏi các anh



một vấn đề, hy vọng các anh có thể thành



thật trả lời!”







“Chủ tịch Lâm mời nói, chúng tôi nhất



định hề biết thì sẽ nói!"







Mọi người vội đáp.







Vì mạng sống, bọn họ chỉ có thế làm vậy.







Dù sao bác sĩ vang danh thiên hạ này,



cũng là người giết người không chớp mắt.







Bọn họ đều từng nghe nói tới, người đàn



ông này đã diệt cả thôn Dược Vương...







“Tôi nhớ rõ trợ lý của tôi có thiệp mời,



theo lý mà nói, cô ấy và tôi đều là bạn của



sơn trang Huyết Kiếm các anh, vì sao các



anh còn tập kích giết chúng tôi? Chẳng lẽ



đây là đạo đãi khách của sơn trang Huyết



Kiếm các anh à?” Phan Lâm nhận lấy thiệp



mời An Mạn đưa tới, vẻ mặt không đổi hỏi.







“Chuyện này..." Vẻ mặt người đàn ông



vạm vỡ lúng túng, do dự một lát không nói



chuyện.







“Sao thế? Không tiện nói à? Nếu là như



vậy, tôi chỉ có thể nghĩ biện pháp khác biết rõ



chuyện này rồi.” Phan Lâm híp mắt tiến lên



trước.







Bốn chữ “nghĩ biện pháp khác” của anh



rất đặc biệt.







Mấy người đàn ông vạm vỡ này bị dọa sợ.







Phương pháp của bác sĩ Lâm, chắc chắn



khác với người thường.



Đến lúc đó e rằng có thể giữ được mạng,



nhưng sống không bằng chết.







“Chủ tịch Lâm! Đừng đừng đừng, tôi nói,



tôi nói!” Người đàn ông vạm vỡ vội đáp.







“Kiên nhẫn của tôi có hạn.” Phan Lâm



bình tĩnh nói.







Người đàn ông vạm vỡ cắn môi dưới,



nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, thực tế ý của



sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi là bắt người



của anh và anh... Sơn trang Huyết Kiếm



chúng tôi... Bắt sống...”







“Bắt tôi?” Vẻ mặt Phan Lâm mờ mịt: “Tôi



và sơn trang Huyết Kiếm các anh không thù



không oán, đang yên đang lành vì sao lại bắt



tôi?”







“Chuyện này... Có hai nguyên nhân... Thứ



nhất là vì nhà họ Phan ở Yến Kinh...”



“Nhà họ Phan sao? Bọn họ liên minh với



sơn trang Huyết Kiếm rồi hả?”







“Đúng vậy, nhà họ Phan phái đại diện tới,



anh và nhà họ Phan có thù oán mọi người



đều biết, trang chủ muốn dùng anh tỏ thái độ



với nhà họ Phan!”







“Vậy sao? Hừ, vậy vận mệnh của sơn



trang Huyết Kiếm các anh cũng quá nhỏ rồi,



tuy nhà họ Phan mạnh, nhưng Dương Hoa



tôi không yếu, vì nhà họ Phan vô duyên vô cớ



có thêm một kẻ thù, chẳng phải là mất nhiều



hơn được sao?” Phan Lâm lắc đầu.







“Chủ tịch Lâm, nếu anh nghĩ như vậy thì



mười phần sai rồi, mục đích bắt anh không



phải chỉ vì tỏ thái độ với nhà họ Phan, quan



trọng nhất là nguyên nhân thứ hai!”







“Nguyên nhân gì?”







Người đàn ông vạm vỡ chần chừ một lát,



chậm rãi nói ba chữ.







“Hồng Nhan Cốc!”







Nghe thấy ba chữ này, Phan Lâm lập tức



hiểu ra.







“Hóa ra sơn trang Huyết Kiếm là muốn tỏ



thái độ với Hồng Nhan Cốc...”







“Chuyện về Hồng Nhan Cốc đã truyền ra,



so với nhà họ Phan, tất nhiên là sơn trang



Huyết Kiếm chúng tôi càng thích liên minh



với Hồng Nhan Cốc hơn! Sắp tới đại hội rồi,



nhu cầu cấp bách của sơn trang Huyết Kiếm



là viện trợ từ ngoài, tuy Phiêu Nhai Các và



nhà họ Phan làm viện trợ, nhưng còn xa mới



đủ, nếu có được sự ủng hộ to lớn của Hồng



Nhan Cốc, tất nhiên là sơn trang Huyết Kiếm



có thể tung hoành vô địch! Bởi vậy trang chủ



biết được anh và cốc chủ của Hồng Nhan



Cốc nảy sinh ân oán xong, lập tức xếp anh



vào danh sách đen, không chỉ anh, ngay cả



người bên cạnh anh cũng y như vậy! Một khi



phát hiện, lập tức tróc nã, nếu phản kháng



giết!” Người đàn ông vạm vỡ trầm giọng nói.







Đôi mắt Phan Lâm bình tĩnh, không có



chút tức giận nào.







Anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi



hiểu được, không ngờ tới chuyện giữa tôi và



Hồng Nhan Cốc, sẽ dẫn tới kết cục sơn trang



Huyết Kiếm các anh chủ động, rất tốt!”







“Chủ tịch Lâm, tôi chỉ biết có vậy thôi,



anh... Anh có thể tha cho chúng tôi không?”



Người đàn ông vạm vỡ vội hỏi.







“Đương nhiên là tôi có thể, nhưng một số



người không thể.” Phan Lâm lắc đầu.







“Người nào?”







Người đàn ông vạm vỡ giật mình hỏi.



Phan Lâm không nói chuyện, chỉ hơi



nghiêng người.







Sau đó lượng lớn cảnh sát xông vào, vây



quanh đám người đàn ông vạm vỡ.







“Giơ tay lên!”







Tiếng la truyền ra.







Người đàn ông vạm vỡ ngẩn ra, vội vàng



giơ tay lên, mặt chau mày ủ.







Đợi đám đàn ông vạm vỡ bị mang đi,



Phan Lâm tìm một khách sạn nhỏ dẫn theo



An Mạn nghỉ tạm.







Anh lấy kim châm cứu ra, chữa thương



cho An Mạn.







Xử lý vết thương đơn giản xong, An Mạn



nằm trên giường chợp mắt một lát.







“Tôi đã thông báo cho Hàn Long, bảo



ông ta phái người tới đón cô trở về.” Phan



Lâm kéo lại bức mành, bình tĩnh nói.







An Mạn đang nhắm mắt mở to mắt ra,



nhìn Phan Lâm với vẻ khó mà tin.







“Chủ tịch Lâm, vậy anh thì sao?”







“Tôi sao? Tôi còn phải ở lại nơi này.”







“Chuyện này làm sao được? Chủ tịch



Lâm, một mình ngài ở đây quá nguy hiểm,



không có người chăm sóc, nhỡ đâu xảy ra



chuyện gì, tôi biết ăn nói thế nào với tổng



giám đốc Long đây?” An Mạn vội vàng la lên.







“Mọi chuyện đã xảy ra biến hóa, toàn bộ



kế hoạch bị đảo lộn, cô ở đây cũng không



làm được chuyện gì, trái lại sẽ tăng thêm



phiên phức, tôi vốn muốn lợi dụng người của



Dương Hoa nhân cơ hội tìm kiếm một số tin



tức, tìm tung tích Kim Ô Đan cho tôi, bây giờ



xem ra đã không thể thực hiện được rồi! Chỉ



cần là người của Dương Hoa xuất hiện ở



thành phố Thanh Nguyên, nhất định sẽ bị



người của sơn trang Huyết Kiếm tiêu diệt!



Cho nên cô nhất định phải rời đi.” Phan Lâm



trầm giọng nói.







An Mạn há miệng thở dốc, không biết trả



lời thể nào.







Một lát sau, cô ta mới cẩn thận hỏi.



“Vậy... Chủ tịch Lâm, anh tính làm thế



nào đây?”







“Nếu không thể dùng thiệp mời vào, vậy



chỉ còn một biện pháp, cải trang đi vào!”







“Cải trang? Người nào?”







“Không phải có một thân phận hoàn mỹ



cho tôi sao?” Phan Lâm cười nói.







An Mạn ngẩn ra, lập tức hiểu ra: “Chủ



tịch Lâm, anh là chỉ Tân Tuấn Minh?”



“Không sail Trời không tuyệt đường con



người, nếu cải trang thành bộ dạng của Tần



Tuấn Minh, tôi muốn đạt được Kim Ô Đan



càng thêm dễ dàng.”







“Nói thì nói như vậy, nhưng mà... Làm thế



nào mới có thể cải trang hoàn mỹ? Chủ tịch



Lâm bộ dạng của anh không giống Tân Tuấn



Minh mà!”







“Dịch dung là được, An Mạn, cô đi mua



chút da về cho tôi.”







“Muốn da gì?”



“Da heo là được!”







“Được, chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi mual”







An Mạn lập tức xuống giường, rời khỏi



phòng.







Lúc chạng vạng tối, An Mạn cầm một túi



da heo đi vào khách sạn.



Phan Lâm lập tức bắt đầu tẩy rửa, xử lý,



cũng lấy lượng lớn chai chai lọ lọ, bắt đầu vẽ



loạn lên da heo.







Bộ dạng vô cùng chăm chú.







“Chủ tịch Lâm, anh... Anh đang làm gì



thế?” An Mạn cẩn thận hỏi.







“Chế tạo mặt nại”







“Mặt nạ gì?”







“Mặt nạ da người!”

Chương 1477: Ba cam tâm tình nguyện làm một nhân vật nhỏ



Vào đêm.



Hàn Long đỗ xe trước cửa khách sạn.



Ngoại trừ xe của ông ta ra, còn có mấy

chục chiếc xe theo sau.



Ngôi trên xe đều là cao thủ của Dương

Hoa, đến từ Kỳ Lân Môn, Đông Hoàng Giáo,

đảo Tiêu Sầu, Phái Cổ.



Nếu như đã tuyên chiến, tất nhiên là phải

chuẩn bị cẩn thận.



Biết Dương Hoa phái mấy chục chiếc xe

vào thành phố Thanh Nguyên, người của sơn

trang Huyết Kiếm vô cùng khẩn trương, lập

tức phái mấy nghìn người thâm nhập thành

phố Thanh Nguyên, giám sát nhất cử nhất

động của đám Hàn Long.



Dù sao bác sĩ Lâm đến đây, sơn trang

Huyết Kiếm vẫn không dám làm bừa.



Sở dĩ ông ta dám ra tay với Phan Lâm, là

vì dựa vào nhà họ Phan hoặc Hồng Nhan

Cốc có ở đây, ông ta dự đoán bác sĩ Lâm sẽ

không dám ra tay với ông ta, nhưng nếu bức

bác sĩ Lâm nóng nảy, hậu quả như thế nào,

sơn trang Huyết Kiếm cũng không dám dự

liệu.



Mà khiến đám sơn trang Huyết Kiếm thở

dài một hơi chính là, đám Phan Lâm ở đây

không lâu, sau khi lên xe thì nghênh ngang

mà đi, rời khỏi thành phố Thanh Nguyên.



Trang chủ của sơn trang Huyết Kiếm

mừng rỡ.



Bọn họ tập kích Phan Lâm đều không

phải vì ân cừu, mà là vì tỏ thái độ.



Bọn họ cũng lo lắng Phan Lâm điên

cuồng trả thù.



Hiện giờ Phan Lâm trực tiếp rời đi, tất

nhiên là bọn họ vô cùng mừng rỡ, còn bày tỏ

được thái độ với nhà họ Phan và Hồng Nhan

Cốc, như vậy không phải là chuyện tốt sao?



“Ha ha ha ha, không nghĩ tới vậy mà bác

sĩ Lâm trực tiếp rời đi! Tốt lắm! Tốt lắm!”Anh

trai ruột của trang chủ là Trang Thái Thành

ngồi ở sảnh chính, giơ chén rượu cười to:

“Nào nào nào, mọi người uống một chén đi.”

“Cạn!”



Người ở đây trực tiếp uống cạn chén

rượu.



“Cháu cứ nghĩ bác sĩ Lâm này lợi hại cỡ

nào, không nghĩ tới lại là một tên nhát gan!

Chậc chậc, xem ra Dương Hoa chỉ như vậy

mà thôi.” Một người thanh niên ở bên cạnh

cười nói.



“Tuấn Kiệt, cháu tu luyện Long Kiếm

Pháp đã đến tâng thứ mấy rồi?” Trang Thái

Thành híp mắt hỏi.



“Báo cáo bác cả, đã tới tâng thứ sáu rồi.”

Người thanh niên tên Trang Tuấn Kiệt lập tức

nói.



Những lời này vang lên, trong phòng sôi

trào.



“Cái gì? Tầng thứ sáu rồi sao?”



“Trời ạ, trang chủ chỉ mới tới tâng bảy,

vậy mà cháu tu luyện tới tâng thứ sáu! Phải

biết rằng rất nhiều người chú bác cũng

không đến tâng như cháu đâu!”



“Thiên tài! Thiên tài!”

“Tuấn Kiệt, thật đúng là Thiên Kiêu của

nhà họ Trang chúng ta!”



Rất nhiêu trưởng bối có mặt ở đây giơ

ngón cái với Trang Tuấn Kiệt.



“Anh Tuấn Kiệt, chuyện chọn rể lần này,

còn phải dựa vào anh giúp đỡ rồi!” Lúc này,

một người phụ nữ mặc bộ đồ màu đen bưng

chén rượu đứng dậy, cười khanh khách nói.



“Ôi chao, ai ôi, em Nhạn nói quá khách

sáo rôi! Chúng ta là người một nhà, sao anh

có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhưng mà ý

lang quân của em cũng không phải kẻ đầu

đường xó chợt Có anh ta đủ chiến thắng vô

số tài tuấn tới khiêu chiến, đừng bêu xấu anh

vậy chứ?” Trang Tuấn Kiệt mỉm cười nói, vẻ

mặt khách sáo.



Dù sao người phụ nữ này cũng là con gái

của trang chủ, cho dù thiên phú của anh ta

tốt tới mấy, cũng không dám lỗ mãng.



“Anh Kiệt khiêm tốn rồi, tuy anh thực lực

của anh Diệp cũng không tâm thường, có

thực lực của Thiên Kiêu nhưng dù sao anh ấy

cũng chỉ có một mình, luận võ chọn rể lần

này có không ít đệ tử của gia tộc lớn tới đây,

dù thế nào anh Diệp cũng là cơ thể phàm

nhân, sao có thể lấy một địch trăm? Đến lúc

đó nếu thể lực hết sạch, xuất hiện sai lầm gì

đó, vậy kén rể lần này sẽ thành trò cười rồi.”

Trang Hồng Nhạn cười nói.



“Vậy ý của em Nhạn là...”



“Chuyện này còn phải hỏi sao? Tuấn Kiệt,

ngày mai diễn ra luận võ kén rể, cháu lên

trước thay Diệu Diệp thu thập đám con cóc

kia, đợi thu thập gân xong rồi, Diệu Diệp lại

lên đài đánh bại cháu, cưới minh châu của

nhà họ Trang chúng †a, như vậy không phải

mọi người đều vui sao?” Trang Thái Thành

cười nói.



Mọi người cười ha ha, vỗ tay tán thưởng.



“Được rồi!”



Trang Tuấn Kiệt cười gật đầu, nhưng sâu

trong mắt lóe lên chút không vui.



Rất rõ ràng, anh ta rất không thích

chuyện phí sức còn chẳng có kết quả tốt này,

còn xấu mặt nữa.



Nhưng anh ta không có biện pháp.



Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói

vang lên.



“Trang Tuấn Kiệt, hình như anh không

nguyện ý làm việc này lắm, nếu anh thật sự

không tình nguyện, anh không làm thì để tôi

thay em Nhạn bình định chướng ngại vật,

khiến em ấy thuận lợi xuất giá!”

Những lời này vang lên, mọi người cùng

nhìn về phía người mới nói.



Chỉ thấy đứng ở cửa là một người đàn

ông mặc kiếm phục tóc dài bay phấp phới.



Dáng người người đàn ông gây yếu, làn

da đen xì, đôi mắt sắc bén, trong tay còn có

một thanh kiếm.



“Tuấn Phi?”



Ông tư nhà họ Trang là Trang Quốc Thiên

đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn con trai mình.



“Tuấn Phi, cháu muốn làm gì?” Trang

Thái Thành trầm giọng hỏi.

“Bác cả, cháu không có ý gì khác! Cháu

chỉ nghe làm thành chuyện này xong, Trang

Tuấn Kiệt sẽ có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu

luyện võ học! Cháu chỉ muốn có được cơ hội

lần này!” Trang Tuấn Phi bình tĩnh nói.

“Cơ hội chỉ chuẩn bị cho người có thiên

phú, rất rõ ràng, cậu không phải người như

vậy.” Trang Tuấn Kiệt cười nói.



“Vậy thì thử xem đi.” Trang Tuấn Phi lạnh

lùng nói.



“Tuấn Phi, cháu làm càn quá rồi đấy!”

Trang Thái Thành tức giận, nghiêng đầu nhìn

chằm chằm Trang Quốc Thiên nói: “Chú tư,

cậu dạy con trai của cậu thế à? Dám ở đây

giương oai?”



“Tuấn Phi con quay về cho ba!” Trang

Quốc Thiên nghiêm khắc quát.



Nhưng mà Trang Tuấn Phi không nghe

theo, mà nhìn chằm chằm ba mình, quát:

“Ba! Chẳng lẽ ba cam tâm như vậy? Ở nhà họ

Trang không có tiếng tăm gì, làm một nhân

vật nhỏ?”



Trang Quốc Thiên nghe thấy thế, không

ngừng kinh ngạc: “Tuấn Phi, con... Có ý gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK