Chương 1985
Chương 1985: Cậu muốn lấy vật này?
Một mình cậu giải quyết? Tên nhóc họ Phan này! Cậu đừng có ngu ngốc, cậu biết ông ta là ai không?”
Nông Minh Chiến nóng nảy, vội vàng ngăn lại: “Ông ta là thần ninja đó! Cậu nhìn ông cụ bị ông ta bắt giữ kìa? Ông cụ đó chính là bạn của tôi, ông Trần! Ông Trần là tuyệt đỉnh cao thủ, luyện võ công đã hơn tám mươi năm nhưng lại không đánh bại được Takahashi Imura! Cậu nghĩ cậu có thể đánh thắng ông ta hả?"
“Để tôi thử xem” Phan Lâm thuận miệng nói.
“Thử cái rắm á! Tên nhóc kia! Cậu đừng có làm càn, đưa điện thoại cho tôi mau! truyện này nên để chính phủ ra tay giải quyết!” Nông Minh Chiến gấp gáp, đưa tay muốn giật điện thoại.
Phan Lâm có chút do dự nhưng vẫn đưa điện thoại cho ông ta. “Phải như vậy chứ? Nông Minh Chiến lập tức bấm dãy số. "Ông Nông, từ từ đã!” Phan Lâm khẽ quát một tiếng. “Còn từ từ gì nữa?”
“Ông muốn gọi thì cứ gọi, nhưng trước đó ông hãy suy nghĩ kỹ một chút, nếu chúng ta để chính phủ ra mặt giải quyết thì chắc chắn mọi chuyện xảy ra ở đây đều sẽ bị phanh phui, đến lúc đó truyền ra ngoài quốc tế, thể diện của nước ta biết để đi đâu, mặt mũi của võ sĩ nước ta biết cất ở chỗ nào!” Phan Lâm | bình tĩnh nói.
Nông Minh Chiến sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Vậy cậu định làm gì?” “Tôi không phải đã nói với ông rồi sao? Để tôi thử xem” Phan Lâm nói. “Hừ, kết cục của ông Trần như vậy rồi, cậu còn muốn giống ông ta?” Nông Minh Chiến gấp gáp nói. “Tôi sẽ không, ông cứ tin tưởng ở tôi”
“Cậu..” Nông Minh Chiến có chút tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phan Lâm, ông ta có chút do dự.
Dường như đã nghĩ thông suốt, ông ta thở dài gật đầu: “Được rồi, cậu đã muốn thử, thì tôi để cậu thử! Có thể võ công chúng ta không bằng bọn họ nhưng không thể để dũng khí chúng ta thua họ! Đã chiến nhất định phải chiến tới cùng, chưa chiến đã bại thì có khác gì kẻ nhu nhược không?”
Nông Minh Chiến cất điện thoại vào túi, thấp giọng nói: “Nhóc con, cẩn thận một chút, nếu đánh không lại, chúng ta lập tức rút lui”
“Ông yên tâm” Phan Lâm bình tĩnh nói, trực tiếp xông thẳng về phía Takahashi Imura. “Thú vị, rất thú vị!” Takahashi Imura ném ông Trần sang một bên, hai tay vòng quanh ngực, nhìn Phan Lâm.
“Không đi khiêu chiến với học trò tôi mà lại đến tìm tôi! Bác sĩ Lâm, tôi rất khâm phục dũng khí của anh, nhưng chỉ số IQ của anh thật sự quá thấp, thấp đến mức làm tôi buồn cười”.
| “Takahashi Imura, trên người ông có đồ vật mà tôi đang rất cần, nếu ông đưa nó cho tôi, chúng ta có thể tránh một hồi mưa tạnh gió máu” Phan Lâm nói.
“Hả? Cậu muốn cái gì ở trên người tôi?” Takahashi Imura hỏi. “Chiếc vòng hoa ông đang đeo trên cổ!” Phan Lâm nói.
"Cái này sao? Ha ha ha ha, Bác sĩ Lâm không hổ là bác sĩ thiên tài a, vòng hoa Hồi Minh quả thật là thứ tốt, nhưng bất quá loại người như cậu mà cũng dám mơ tưởng tới nó?” Takahashi Imura cười lớn, trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
"Ông không đưa đúng không?” Phan Lâm hỏi. “Đúng, Tôi không đưa đó, cậu làm gì tôi?” Takahashi Imura cười tủm tỉm hỏi. Ông ta hoàn toàn không để anh vào mắt.
Ngay cả bậc thầy như ông Trần cũng không chịu được mấy chiếu của ông ta, huống chi là tên nhóc miệng còn hội sữa Phan Lâm này.
“Vậy thì tôi tự lấy”. Phan Lâm bình tĩnh nói, bước chân nhanh hơn một chút. Chẳng bao lâu đã tới gần Takahashi Imura.
Trong nháy mắt, một bóng đen xuất hiện bên cạnh Phan Lâm, không ai khác chính là Takahashi Imura đã biến mất lúc nãy.
Trên tay ông ta đang cầm con dao, hung hăng bổ về phía Phan Lâm. Lực mạnh đến nỗi có thể phá vỡ viên kim cương.
Nhưng ngay lúc con dao bổ tới, một bàn tay đột nhiên từ phía dưới giơ lên, đánh gãy cánh tay của Takahashi Imura, khiến cả người ông ta đập mạnh xuống mặt đất.
Ầm ầm! Sàn nhà vỡ tung, mọi thứ rơi xuống tầng dưới...)