Chương 966
Chương 966: Báo thù
"Gia chủ !"
Vô số người của nhà họ Dương hét lên
một tiếng thảm thiết.
Bọn họ mở to mắt, run rầy khóc.
Nhưng Dương Tuấn Khải không còn
nghe thấy âm thanh của bọn họ nữa rồi.
Phan Lâm buông lỏng tay.
Dương Tuấn Khải mềm nhũn như bị rút
mất xương cốt, thân thể nhẹ nhành ngã
xuống trên mặt đất, lại lần nữa không có
chút động tĩnh.
Thế nhân thẫn thờ mà nhìn.
Thời gian vào lúc này như bị đóng
băng.
Trong một thời gian ngắn, Phan Lâm
đã giết chết cả hai ba con Dương Tuấn
Khải.
Thật đáng sợ.
"Ngươi điên rồi! Ngươi điên rồi!
Ngươi ... ngươi tuyệt đối là điên rồi!" Dương
Phi Dương run rầy chỉ vào Phan Lâm, run
rầy hét lên.
“Tôi ... thật sự điên rồi!"
Phan Lâm ôm trán, thần sắc có chút
thống khổ.
Anh dường như muốn ngắn cản bản
thân không thể tiếp tục như vậy, nhưng sự
căm hận trong nội tâm và lý trí mất kiểm
soát khiến anh không cách nào làm như
vậy.
Phan Lâm phải thừa nhận, anh đã mất
kiểm soát rồi.
"Giết! Giết cho tôi!"
Dương Phi Dương vừa lùi bước chân
về phía sau vừa gầm lên.
Những người của nhà họ Dương liều
mạng phát động một cuộc tấn công về
phía Phan Lâm, Dịch Quế Lâm và những
người khác.
Gia chủ bị giết, mọi người trong nhà họ
Dương cũng rất phẫn nộ.
Như câu nói “Ai binh tất tinh”*, những
người của nhà họ Dương này vì cái chết
của Dương Tuấn Khải, mà đã bùng nổ với
sức mạnh chiến dấu chưa từng có.
*Ai binh tất tỉnh: quân đội bị áp bức
vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ
giành chiến thắng.
Cực kỳ đáng sợ.
Dịch Quế Lâm vẫn ồn.
Chỉ là những người khác chống đỡ lại
có vẻ không được tự nhiên.
Những người bên Phan Lâm có một số
có vẻ đã không thề chịu nổi.
Dương Phi Dương đang rút lui nhìn
thấy vậy, trong mắt ông ta hiện lên một tia
hi vọng.
“Nếu như có thể giết chết vị bác sĩ
thiên tài Lâm, gia chủ bên kia sẽ có bàn
giao, còn tôi, nhất định sẽ được gia chủ bên
kia giao cho trọng trách quan trọng, trở
thành gia chủ của một nhánh bên này!”
Dương Phi Dương trong mắt lộ ra tỉnh
quang, đột nhiên có được tự tin, lập tức tổ
chức người tiếp tục bao vây.
Thực ra ông ta vô cùng mong chờ cái
vị trí gia chủ.
Mặc dù chỉ là gia chủ của một phân
nhánh của gia tộc, nhưng nó cũng rất hấp
dẫn.
Nhà họ Dương là một ần thế gia tộc,
tuy những người ở nhánh này không giỏi
bằng những người trong gia tộc chính,
nhưng thực lực của họ không hề yếu. |
Bản thân Dương Phi Dương cũng là
một cao thủ.
Cho dù hiện tại không giải quyết được
hai cao thủ Dịch Quế Lâm và Phan Lâm,
nhưng ông ta cũng tin rằng với sự tiêu hao
luân phiên đánh của rất nhiều người, cho
dù người đó mạnh thế nào, cũng sẽ tiêu
hao như vậy mà thất bại.
"Bác sĩ thiên tài Lâm, anh quả thực tàn
nhẫn, nhưng đáng tiếc là anh không tàn
nhẫn hơn! Tại sao không tìm thêm võ giả
đến đây? Dựa vào vài người như vậy mà
muốn tiêu diệt một nhánh nhà họ Dương
của tôi? Nghĩ nhiều quá rồi đó!"
Dương Phi Dương lạnh lùng nghĩ.
Nhưng vào lúc này, Phan Lâm lại có
thay đổi.
Anh không biết lại từ đâu lại từ đâu lấy
ra một cây châm bạc, hung hăng đâm vào
trên người của mình.
xì!
Xì!
Một âm thanh lạ truyền đến.
Toàn bộ châm bạc không đi vào trong
cơ thể Phan Lâm.
Điều đáng kinh ngạc là những vị trí nà
những chiếc châm bạc này được đâm vào
có thể nói là loạn xà ngầu, không giống
những cái châm được một bác sĩ thiên tài
đưa ra chút nào, họ một bộ dáng như một
người mới bắt đầu học không hiểu cái gì.
Chỉ là.
Sau khi những châm bạc này châm
xong, gân xanh của Phan Lâm đều phồng
lên, da thịt trở nên vô cùng đỏ ửng.
Dương Phi Dương gần như có thể
bằng mắt thường nhìn thấy hơi thở phả ra
từ cơ thể Phan Lâm.
Chỉ nhìn thấy Phan Lâm nhằm vào một
người nhà họ Dương rồi lao tới, một nắm
đấm hung ác đấm tới.
Keng keng!
Thân kiếm của người nọ trực tiếp bị
nắm đấm của Phan Lâm đập nát, nắm đấm
không chút sai lệch đập mạnh vào cơ thể
của người nhà họ Dương đó.
Bốp!
Ngực của người đó trực tiếp bị cú đấm
này đấm xuyên qua!
Dương Phi Dương trợn to mắt, da đầu
run lên một trận.
Ông ta không có nhìn sai!
Giết trực tiếp bị đánh xuyên qua.
Không có kháng cự gì cả!
Người đó ở trước mặt Phan Lâm, giống
như một tờ giấy ...
Sau đó Phan Lâm lại tung một đấm
nữa, hướng về một người khác.
Bốp!
Lại là một cú đấm chết người.
Không có một chút thở gấp, trực tiếp
đưa ra kết quả.
Sức lực của cú đấm này, rốt cục là lớn
đến mức nào?
Đây có phải là sức mạnh mà con người
có thể có sao?
Dương Phi Dương rùng mình, vốn còn
muốn bước tới để giúp đỡ, nhưng lại bị
chấn kinh bởi một màn thủ đoạn kinh
khủng của Phan Lâm.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Có lẽ là bởi vì cảm thấy sức lực của
mình vẫn không đủ, Phan Lâm lại giơ tay
lên, đồng thời xé rách ống tay áo kia.
HẠ"
Dương Phi Dương thảm thiết hét một
tiếng, cả người kinh hãi ngồi trên mặt đất.
Ông ta mở to hai mắt nhìn cánh tay
của Phan Lâm, gần như hồn vía đều sợ đến
nỗi đã rời khỏi thân thể.
Trong miệng ông ta không ngừng run
tầy, hai mắt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
"Lạc linh huyết? Đó là lạc linh huyết!”
“Trời ạ, lam sao lại có nhiều như vậy?"
"Bác sĩ thiên tài Lâm này rốt cuộc là
con quái vật gi vậy?”
"Không! Không!"
Người nhà họ Dương cũng hét lên.
Bọn họ nhìn những chấm đỏ dày đặc
trên cánh tay Phan Lâm, tất cả đều sợ đến
nỗi ba hồn bảy vía gần như tán loạn.
Ngay thời khắc này, không có ai có
tâm tư muốn phản kháng.
Cả đám người đều quay người, bỏ
chạy như điên.
Nhưng Phan Lâm làm sao có thể cho
bọn họ cơ hội?
Anh nhảy lên một cái, trực tiếp chặn lại
cửa lớn, hai tay giống như lưỡi liễm của
thần chết, anh bắt đầu thu hoạch sinh
mệnh của những võ giả này.
Ngay lúc này không ai có thể ngăn cản
anh.
Hết bóng người này đến bóng người
khác ngã xuống dưới chân anh.
Dương Phi Dương đột ngột quay
người, bỏ chạy về phía hậu viên.
Giờ phút này, ông ta rốt cuộc cũng
hiểu rồi!
Đây không chỉ là một sự trả thù!
Đây... còn là một vụ thảm sát!