Chương 789
Chương 789: Chúng tôi không phải tới để liều mạng
Vách đá cheo leo, nhưng những đệ tử của
của Kỳ Lân Môn ở đây đều là người tài giỏi,
từng người từng người thân hình thoăn thoắt,
chạy về phía hang động bên này.
Lệ Vô Cực đã không còn võ công, nhưng
vân còn khí lực, anh ta nhìn xung quanh, thấy
trên đất có một ít đá vụn, lập tức cầm lên,
ném mạnh vào tay chân của những người
đang bò lên này.
Cộc!
Một hòn đá vụn đập trúng tay của một tên
đệ tử.
Tay người kia tê rân, không thể nào vịn
chặt vào mỏm núi đá bị lõm xuống kia, lập tức
rơi xuông vách núi.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả
khe Phi Ứng.
"Cái gì?"
Những người còn lại hoảng sợ tới tái mét
cả mặt, nhanh chóng nhìn xuống người kia.
Người kia nặng nề rơi xuống đáy vực, làm
bản tóe lên một đống bụi đất, rôi không còn
động tĩnh gì nữa.
Trong lòng mọi người sợ hãi, toàn bộ đều
giật mình.
"Nếu ai còn dám leo lên thì đây chính là
kết quả của kẻ đó!" Lệ Vô Cực lớn tiếng gào lên.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ những đệ
tử còn lại không ai dám trèo lên hang động nữa.
Dù sao nơi như thế này, bọn họ có tài
năng nhưng cũng không thể nào trổ tài được.
Mọi người cũng đâu phải thân tiên, cũng
không biết cưỡi mây đạp gió đâu.
Lưu Vô Hằng trên khe Phi Ưng thấy thế thì
giận tím mặt.
"Mấy người sợ cái khỉ gì thế? Bò lên! Lên
hết cho tôi!"
"Nhưng mà... Sư huynh Vô Hằng à, trường
hợp này chúng tôi... Chúng tôi lên bằng cách
nào chứ..." Một đệ tử run rẩy nói.
"Lên như thế nào còn bắt tôi dạy cậu à?"
Lưu Vô Hằng quát to.
"Chuyện này..."
Mọi người hé miệng, cũng không dám lên
nữa.
"Đồ vô dụng! Tất cả đều là lũ ăn hại! Nghe
đây, ai dám không bò lên thì lập tức cút khỏi
Kỳ Lân Môn cho tôi, cũng đồng nghĩa với việc
trở thành kẻ phản bội Kỳ Lân Môn của chúng
ta, phương pháp xử lý kẻ phản bội của Kỳ Lân
Môn như thế nào, chắn hẳn mấy người đều
biết!" Lưu Vô Hằng lạnh lùng nói.
Sắc mặt mọi người lại trở nên hãi hùng,
cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể
nhắm mắt lại bò về hang động.
Đương nhiên Lệ Vô Cực sẽ không nương
tay, lập tức nâng tảng đá ném xuống những đệ
tử của Kỳ Lân Môn kia.
Mánh khóe của anh ta rất gian xảo, chỉ
ném vào tay chân, một khi có ai không bám
chắc thì sẽ trượt chân rớt xuống đáy vực, ngã
chết tươi.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sau mỗi tiếng vang trầm đục chính là
tiếng kêu thảm thiết.
Lần lượt từng đệ tử té xuống đáy vực.