Chương 1977
Chương 1977: Mọi người thường hay gọi tôi là bác sĩ Lâm
Biết bao bẽ mặt? Biết bao sự sỉ nhục?
Từng người có mặt ở hiện trường đều đỏ mặt tía tai, tay nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ đến cực điểm.
- Đối với việc lớn của nước nhà này, tự nhiên vẫn còn có những loại người như Hồn Gia Bảo chạy ra giả danh lừa bịp!
Đây làm sao có thể chỉ là sự mất mặt của riêng bản thân ông ta? Ông ta đã làm mất thể diện của toàn bộ giới võ đạo của cả đất nước.
Tin rằng vấn đề này mà bị lan truyền ra nước ngoài chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều lời nhạo báng.
. Nhưng mọi thứ đã xảy ra và đã không thể ngăn chặn được nữa rồi. “Xấu hổ! Thật xấu hổ! Kéo tên khốn này xuống, mau kéo xuống!”
Nông Minh Chiến vẫn luôn đứng ở một bên quan sát mà tức giận đến mức cả người phát run, liên tục quát người bên cạnh.
Người bên cạnh vội vàng đi lên kéo Hồn Gia Bảo hôn mê ra ngoài. Các phóng viên hướng máy vào mặt Hồn Gia Bảo chụp liên tục. Trên các trang mạng đã sục sôi.
Những lời chửi bới và chất vấn tràn ngập khắp các diễn đàn lớn và facebook.
“Cái tên súc sinh Hồn Gia Bảo này! Thật sự là quá mất mặt rồi!”. | "Xem đi, tôi đã nói người này là một kẻ nói dối rồi mà! Ông ta căn bản không biết võ công gì cả, chẳng qua là muốn mượn cơ hội lần này đề cao danh tiếng của mình, sau đó thu lấy một làn sóng tiền học lớn từ những học trò rồi ôm lấy số tiền đó cao chạy xa bay thôi! Thế nhưng người khác căn bản không bị ông ta lừa được! Không cho ông ta một cơ hội! Nhìn đi, bộ mặt thật bị lộ rồi, bản thân còn bị đánh nữa!”
“Người này thật là đáng đời!” “Mợ nó!”. “Một kẻ xấu xa như vậy, làm mất hết thể diện của chúng ta!” “Thật đáng ghét!”
Có người phẫn nộ bất bình, có người chửi bới, nói chung loại nói gì cũng có.
Dư luận không thể kiểm soát được nữa.
Yoko Nakagawa, Giới Nhất Long nhìn những biểu hiện không cam lòng và thái độ tức giận của những người xung quanh thì rất hài lòng.
| Lần này, người trong nước đã mất hết cả thể diện rồi!
“Anh Yoko Nakagawa, sắp đến lúc rồi, tôi tin rằng những cảnh quay truyền thông này đã lan tỏa dáng người anh dũng của anh và màn biểu diễn không biết xấu hổ của tên già hèn mọn vừa rồi đó đi khắp thế giới! Họ đã hoàn toàn nhận thức được khoảng cách giữa đất nước này và đất nước của chúng ta! Cho dù là trên võ đạo hay là vinh dự!” Giới Nhất Long mỉm cười nói.
“Không sai” Yoko Nakagawa gật gật đầu, nhìn về phía những người này, mặt không chút thay đổi nói: “Người võ đạo Yên Kinh quá làm tội thất vọng, tôi sẽ ở khách sạn đợi một giờ, một giờ sau, nếu không có ai đến thách thức khiêu chiến thì tôi sẽ đi đến nơi tiếp theo! Người ở đây thực sự quá bất tài! Thủ đô Yến Kinh còn như thế này, theo tôi thấy thần thoại võ thuật của quốc gia này chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa mà thôi!”.
Nói xong, Yoko Nakagawa xoay người chuẩn bị rời đi.
Một đám đại biểu nước láng giềng cười ha ha, phát ra tiếng trào phúng, | tất cả đều rời đi.
Những người xem chương trình trực tiếp tại chỗ và trên mạng đều tức giận run rẩy cả người, nhưng lại không thể làm gì được.
Bọn họ rất hy vọng sẽ có một anh hùng võ thuật mạnh mẽ đứng ra thẳng tay quyết liệt đánh vào mặt đám người này.
Nhưng ngay khi đám người Yoko Nakagawa sắp rời đi... “Chờ một chút!”. Tiếng một tiếng hét vang lên. Yoko Nakagawa không thể không dừng lại.
Mọi người cũng đưa toàn bộ tầm mắt của mình nhìn về phía nguồn gốc của thanh âm này.
Người bỗng nhiên lên tiếng đó là Nông Minh Chiến!
“Sao vậy? Ông già? Ông muốn khiêu chiến với tôi à?” Sắc mặt Yoko Nakagawa không chút thay đổi hỏi.
“Tôi thấy ông ngay cả đứng cũng đứng không vững thì đừng có mà đến tìm chết!” Giới Nhất Long cười lạnh: “Có lẽ lại là một kẻ lừa đảo thôi!”
“Cái thứ vô sỉ! Cẩn thận cái miệng của anh! Anh có biết đây là ai không? Nếu còn dám nói xằng bậy nữa thì các người không ra khỏi Yên Kinh này được đâu!” Lưu Bảo Nam đi theo bên cạnh lúc này mắng to.
“Hử?” | Đám người Yoko Nakagawa đều nhíu mày.
Bọn họ không biết Nông Minh Chiến, nhưng một số người tinh mắt vẫn có thể nhìn ra được thân phận của ông già này không tầm thường, trên mạng lại càng có người trực tiếp nhận ra Nông Minh Chiến, nhưng thân phận của ông ta quá mức nhạy cảm, cho dù có người thảo luận cũng sẽ bị người chặn lai.
“Các người chờ đã, có người có thể đấu với các người!”. Nông Minh Chiến quát, sau đó mạnh mẽ xoay người đi về phía sau. Toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung vào Nông Minh Chiến.
Nhưng Nông Minh Chiến bước đi với tốc độ cực nhanh, đi vào trong căn phòng phía sau.
Lúc này, Phan Lâm vẫn đang kiểm tra thân thể của Bạch Thiếu Quân, dường như đang quan sát điều gì đó.
Đối với truyện bên ngoài, anh cũng không quá để ý.
“Bác sĩ Lâm! Chuyện đã đến nước này, mong cậu có thể ra tay, không thể để cho đám bề ngang ngược tàn ác này tiếp tục chà đạp lên sự tôn nghiêm của nhân sĩ võ đạo nước ta nữa” Nông Minh Chiến khẩn thiết nói.
| Bởi vì Phan Lâm quay lưng lại với mọi người, cho nên không ai biết đây là người nào.
Nhưng mà Phan Lâm lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ông Minh Chiến, tôi phải cứu học trò của tôi trước! Những việc còn lại phải gác sang một bên.”
| “Người giết học trò của cậu đang ở đây, cậu không báo thù sao?” | “Báo thù cũng không cần gấp, bởi vì cho dù anh ta có chạy đến chân trời góc biển, cũng không chạy thoát được đâu! Khoản nợ này, tôi có thể tính. toán bất cứ lúc nào. Nhưng người không cứu thì thật sự sẽ không còn nữa.” Phan Lâm khàn khàn nói.
“Cái này..” Nông Minh Chiến ngẩn ra, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Phan Lâm lại mở miệng: “Huống chi người này thật sự không có tư cách để tôi ra tay, nếu không phải vì Bạch Thiếu Quân, tôi thậm chí cũng không thèm giết anh ta, nếu không sẽ chỉ làm bẩn tay tôi thôi!”.
Âm thanh của câu nói này không lớn không nhỏ, vừa vặn làm cho mọi người thậm chí là Yoko Nakagawa đều có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều giật mình.
“Thằng khốn! Mày đang nói cái gì vậy? Dám xúc phạm anh Yoko Nakagawa chúng tao?” Giới Nhất Long tức giận không thể kiềm chế được, lập tức chỉ vào mặt Phan Lâm quát lớn.
Những người còn lại không dám lên tiếng.
Giới Nhất Long không chút khách khí sải bước tiến lên, một tay đặt lên | bả vai Phan Lâm.
“Hừ, một con chó hôi hám liều lĩnh không biết sống chết! Dám khiêu chiến với anh Yoko Nakagawa? Xem tôi không đập nát hết xương cốt cả người anh không?”
Nói xong, Giới Nhất Long trực tiếp vung nắm đấm lên, hung hăng đấm vào đầu Phan Lâm.
. Nhưng ngay khi nắm đấm chuẩn bị đến gần, Phan Lâm đột nhiên trở tay vung một cái, vững vàng tiếp nhận nắm lấy cái nắm đấm đánh tới.
“Hả?” Giới Nhất Long giật mình. Tất cả mọi người cũng run lên, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay nắm đấm kia đột nhiên. phát lực.
Răng rắc! "A!" Tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp bệnh viện.
Nhìn kìa, nắm đấm của giới Nhất Long... Lại bị bác sĩ Phan Lâm bóp nát!
“Anh Giới Nhất Long!” “Ngài Giới Nhất Long!”
Các thành viên của đội đại diện của các nước láng giềng hoảng sợ và hét lên.
Sắc mặt Yoko Nakagawa cũng căng thẳng không ít, nhìn chằm chằm bóng lưng kia, lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi anh là ai?”
“Tôi họ Phan, mọi người bình thường hay gọi tôi là bác sĩ Lâm!”
Phan Lâm buông cái tay thối rữa máu thịt của Giới Nhất Long ra, xoay người lại, vừa lau vết máu trên tay vừa nói.
Chỉ với một từ, toàn bộ hiện trường và các trang mạng xôn xao như nổ
tung.