Chương 1427
Chương 1427: Người có tình có nghĩa
Không phải là Phan Nhã Nam được đón
đi rồi sao?
Triệu Minh Nguyệt còn tới đây làm gì?
Phan Lâm suy nghĩ một lát, trong đầu
mơ hồ biết được gì đó.
Triệu Minh Nguyệt vừa tới, Phan Lâm
chắc chắn không đi được, rơi vào đường
cùng, anh chỉ có thể mở cửa tiếp đón.
Triệu Minh Nguyệt đi thẳng vào sân, nhìn
Phan Lâm, hơi hít vào một hơi, lạnh nhạt nói:
“Anh Kỳ Lân, tôi tới đây là muốn dặn dò anh,
phía trên có quy định, không cho anh rời khỏi
cái sân này, anh chỉ có thể hoạt động ở trong
sân này! Ăn, mặc, ở, đi lại của anh đều do
Hồng Nhan Cốc chúng tôi phụ trách! Nếu
anh dám đi ra khỏi đây nửa bước... Bất cứ
người nào của Hồng Nhan Cốc đều có thể
giết anh, hiểu không?”
“Cho nên tôi đang bị giam lỏng sao?”
Phan Lâm ra vẻ không vui nói.
“Đây là quy định của phía trên! Nếu anh
không vừa ý, bây giờ có thể rời khỏi cốc! Tôi
có thể đưa anh rời đi.” Triệu Minh Nguyệt
chân chừ nói.
“Nhưng mà cô Nam là cố chủ của tôi, cô
ấy đã cho tôi một số tiên lớn, tôi nhất định
phải phụ trách an toàn của cô ấy!”
“An toàn của cô ấy anh không cần lo, bây
giờ cô ấy là đệ tử của Hồng Nhan Cốc, sau
này sẽ ở đây! Anh không thể chăm sóc cô ấy
cả đời được đúng không?”
“
chuyện đó thì không, nhưng mà hợp
đồng chúng tôi ký có kỳ hạn, dựa theo kỳ hạn
trên hợp đồng, tôi còn phải bảo vệ cô Nam
một tháng, nếu tôi rời đi trước, không chỉ thất
trách với công việc, cũng khinh thường và sỉ
nhục chức trách công việc của tôi! Cho nên
tôi phải ở đây với cô Nam một tháng.”
“Lâu như vậy sao?” Triệu Minh Nguyệt
ngẩn ra, sau đó tiến lên vài bước, đè thấp
giọng nói: “Tôi khuyên anh ở lại đây một hai
ngày, rồi nhanh về đi!”
“Vì sao?”
“Anh đừng hỏi nhiều như vậy, trở về là
được! Nơi này không phải nơi anh có thể ở
lại!”
“Khó mà làm được, quy tắc nghề nghiệp
của tôi là không thể bỏ cố chủ lại một mình
rời đi!”
“Anh... Đúng là kẻ ngốc! Anh có biết
Hồng Nhan Cốc chúng tôi là nơi nào không?
Anh cho rằng nơi này là nơi một vệ sĩ như
anh có thể hô mưa gọi gió à? Tôi nói cho anh
biết, nếu không phải trí nhớ của Nam sư
muội vẫn còn một chút, còn nhớ rõ anh, nếu
không thì anh đã sớm chết rồi!”
“Mất trí nhớ sao?” Phan Lâm cố làm ra
vẻ ngạc nhiên: “Cô Nguyệt, rốt cuộc chuyện
này là sao đây?”
Triệu Minh Nguyệt vội vàng che miệng
lại, không biết giải thích thế nào, chỉ có thể lo
lắng nói: “Anh đừng quan tâm nhiều như vậy,
nhanh đi đi, nghe tôi, nếu không thì e rằng
anh không đi được!”
“Cô Triệu Minh Nguyệt, làm phiền cô nói
rõ ràng!” Phan Lâm cổ ý truy hỏi.
Triệu Minh Nguyệt không chịu nói.
Phan Lâm cởi kính ra, liên tục truy hỏi.
Triệu Minh Nguyệt có chút không đỡ
được rồi.
Toàn thân run lên, đôi má ửng hông.
Ngay cả khi nói chuyện đều không lưu
loát, đôi mắt căn bản không dám nhìn Phan
Lâm...
Xem ra mỹ nam kế có tác dụng.
Phan Lâm nghĩ trong lòng.
Thực ra anh cải trang cũng vì nghĩ tới
điểm này.
Diện mạo đẹp trai và diện mạo xấu xí, rõ
ràng là diện mạo đẹp trai dễ tiếp xúc, khiến
người ta có ấn tượng nhất.
Luôn mãi truy hỏi, Triệu Minh Nguyệt
đành phải nói rõ mọi chuyện cho Phan Lâm
nghe.
Còn nói toàn bộ!
Ngay cả di chứng của việc dùng nước
thay da đổi thịt cũng nói ra.
Điều này khiến Phan Lâm cũng cảm thấy
vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, thật sự
không có gì.
Ở trong mắt Triệu Minh Nguyệt, một vệ sĩ
nhỏ bé như “Kỳ Lân, cô ta căn bản không cân
kiêng kị gì, Triệu Minh Nguyệt muốn giết 'Kỳ
Lân này, cô ta cảm thấy vô cùng dễ dàng.
“Anh thực sự nghĩ anh đang ở nơi an
toàn sao? Tôi nói cho anh biết, anh đang cửu
tử nhất sinh đấy! May mà anh hên! Nếu Nam
sư muội trải qua lễ rửa tội ở ao thánh trí nhớ
trống rỗng, như vậy kết cục của anh chỉ còn
đường chết! Anh nên cảm ơn cố chủ của
anh! Nếu không thì anh đã sớm thành thi thể
rôi!” Triệu Minh Nguyệt tức giận nói.
Phan Lâm cố làm ra vẻ sợ hãi, run run
nói: “Vậy mà là như thế...”
“Bây giờ ý của phía trên là tìm cớ xử lý
anh! Để Nam sư muội không có lời nào để
nói! Anh ở đây được cùng lắm là hai ba ngày,
nếu anh muốn sống sót, thì nhanh rời đi, nếu
không đám giảng sư ở trong cốc tuyệt đối sẽ
không cho phép đàn ông ở đây!” Triệu Minh
Nguyệt nghiêm túc nói.
Phan Lâm làm ra bộ dạng im lặng.
Anh đi tới một ghế đá ngồi xuống, giống
như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Triệu Minh Nguyệt nhìn gương mặt hoàn
mỹ của anh, hơi thất thần.
Rất lâu sau, bỗng nhiên Phan Lâm đứng
dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cô Triệu Minh
Nguyệt, cảm ơn cô đã nói rõ mọi chuyện với
tôi”
Triệu Minh Nguyệt ngẩn ra, đôi má ửng
hồng, nghiêng đầu nói: “Không cần nói cảm
ơn..."
“Ơn đức này của cô Nguyệt, Kỳ Lân sẽ
ghi nhớ cả đời! Nhưng mà Kỳ Lân không thể
đi!”
“Wì sao?” Triệu Minh Nguyệt nóng nảy.
“Bởi vì đây là nguyên tắc của tôi! Nếu đã
hứa hẹn thì không thể vi phạm lời hứa! Nếu
làm như vậy, tôi tình nguyện chết đi!” Phan
Lâm bày ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt nói.
Triệu Minh Nguyệt ngây người.
Trái tim của cô ta đập nhanh hơn, đôi
mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Phan Lâm,
đại não đã trống rỗng...
Trên đời này, còn có người có tình có
nghĩa như vậy sao?