Chương 1714
Chương 1714: Phương Vũ Yên mất tích
Phan Lâm lập tức dừng bước, nghiêng đầu qua nhìn Tam Tôn Trưởng.
"Tôn trưởng còn gì dặn dò sao ạ?"
Tam Tôn Trưởng không lên tiếng, đi tới trước mặt Phan Lâm, đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới nặng nê quát hỏi: "Lúc trước cậu đánh nhau với bọn Huỳnh Tài Quang, tôi thấy những y thuật mà cậu sử dụng đều là của Thiên Cung Y Thuật chúng tôi! Hơn nữa thủ pháp sử dụng còn cực kỳ thành thạo! Tôi nhớ tới cậu cũng mới học tập ở Thiên Cung vẻén vẹn được có mấy tháng, vậy thì tại sao cậu lại có thể đem những y thuật này nắm giữ thành thạo như vậy?"
"Có lẽ là do bình thường tôi chăm chỉ luyện tập đi. Dù sao thì tính đến bây giờ tôi cũng đã tiếp xúc với những y thuật này rất nhiêu năm." Phan Lâm có chút hờ hững nói.
"Chăm chỉ luyện tập đúng là có thể quen tay hay việc, thế nhưng có vài thứ nếu không có người đặc biệt chỉ điểm sẽ không thể nắm giữ được." Tam Tôn Trưởng sâu xa nói.
Lông mày Phan Lâm khẽ nhếch lên, nhưng anh không hề hé răng.
"
chuyện hôm nay, không nói tới chuyện ai đúng ai sai. Việc này chấm dứt ở đây, cậu đến Thiên Cung này là vì chữa thương, không nên gây chuyện thêm nữa.”
Dứt lời, Tam Tôn Trưởng xoay người rời đi.
Phan Lâm đăm chiêu nhìn bóng người Tam Tôn Trưởng rời đi, một hồi lâu sau mới
lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy khỏi Y Thánh Đài.
Anh Lâm, chờ tôi với
Thu Phương lập tức chạy theo anh.
Đám người Lý Đại cũng đã sớm ảo não rời đi.
Chỉ còn người tên Tử Miểu kia vẫn đứng dưới cây hoa đào nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phan Lâm đang rời đi kia, bày ra bộ dáng trâm tư, cho đến tận khi mọi người đi hết cũng chưa rời đi.
Rời khỏi Y Thánh Đài, Phan Lâm lao nhanh về phía Thiên Hình Cung.
Nhưng lúc anh đến gần Thiên Hình Cung lại nhìn thấy người thanh niên vẫn luôn đi bên người Tam Tôn Trưởng đang đi ra khỏi đó.
Chương 1715: Thi thể lạnh lẽo
"Sư huynh Phan Lâm! Anh đi đâu thế?"
"Sư huynh Phan Lâm! Chờ tôi với...
"Sư huynh Phan Lâm...
Trên đường đi có không ít đệ tử vội vàng la lên, muốn ngăn Phan Lâm lại.
Nhưng Phan Lâm không thèm để ý tới bọn họ, anh lao nhanh ra ngoài cửa cung, đi theo từng bậc câu thành chót vót của Trường Sinh xuống dưới.
Không một ai theo kịp tốc độ của anh.
Ước chừng chưa đến mười phút sau, Phan Lâm đã lao qua hết các bậc cầu thang dẫn lên
Trường Sinh Cung, an toàn tiếp đất.
Phía dưới câu thang có một gian nhà lá, nó được dựng trên một tảng đá rất lớn.
Xa xa nhìn lại, trông cực kỳ trống trải và buồn tẻ.
Đây là nơi ở của bà cụ Ôn.
Bà cụ Ôn đã sống ở Trường Sinh Thiên Cung rất nhiều năm rồi, nhưng cụ thể bao nhiêu năm thì không ai hay biết. Công việc chính của bà là bảo vệ mấy cái bậc thang này! Mưa gió thế nào cũng vậy, chưa từng rời đi.
Có người nói lai lịch của bà thậm chí còn cao hơn so với mãy vị điện chủ ở đây rất nhiều. Thế nhưng cao hơn nữa thì thế nào? Trước sau cũng chỉ là một người giữ núi mà thôi, sao so sánh được với mấy người trên Thiên Cung kia?
"Bà cụ Ôn! Bà cụ Ôn! Bà ở đâu rồi?"
Phan Lâm bước một bước, leo lên bệ đá, không ngừng nhìn về phía nhà tranh mà gọi.
Thế nhưng, trong nhà tranh không có bất kỳ ai đáp lại!
Lòng Phan Lâm nóng như lửa đốt, anh cũng không kịp nghĩ nhiêu như vậy, lập tức muốn bước tới trước đẩy cửa nhà tranh ra.
Nhưng tay anh còn chưa chạm được vào cửa nhà tranh, cánh cửa đó lại đột nhiên mở ra. Khuôn mặt trắng xám của bà cụ Ôn xuất hiện trước cửa nhà tranh.
"Cậu muốn làm gì?" Bà cụ Ôn lạnh lùng hỏi.
"Bà cụ Ôn ơi! Bà có nhìn thấy Vũ Yên không?” Phan Lâm vội vàng hỏi dò.
"Không nhìn thấy" Bà cụ Ôn hừ lạnh nói: "Cậu cút nhanh đi, về Thiên Cung cố gắng chữa trị hoạt độc trong người cậu đi! Không nên đến đây quấy
rầy bà đây, nghe chưa?!"
Nói xong, bà lập tức đóng sâm cửa nhà tranh lại.
"Bà Ôn..."
Phan Lâm còn muốn gọi, nhưng của nhà tranh đã đóng chặt rồi.
Lông mày anh nhíu lại, bắt đầu suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn thấy không cam tâm, lại tiếp tục gõ cửa.
Có thể lúc này bà cụ Ôn đã không có dự định mở cửa cho anh nữa.
"Bà cụ Ôn! Nếu như bà không chịu mở cửa là tôi xông vào đấy!" Phan Lâm cũng gấp gáp, lập tức hô to.
Anh mơ hồ có cảm giác bà cụ Ôn biết chút gì đó.