Chương 1479
Chương 1479: Tôi dựa vào cái gì phải quỳ với
anh
Trang Quốc Thiên Trang Tuấn Phi tức
điên lên, nổi trận lôi đình.
Trang Tuấn Kiệt đây là muốn nhục nhã
cả nhà ông ta mài!
Nhưng bọn họ không có biện pháp!
Dù sao cũng là Trang Tuấn Phi đề xuất
muốn quyết đấu với Trang Tuấn Kiệt trước!
Trang Tuấn Phi muốn dùng Trang Tuấn
Kiệt làm đá kê chân cho mình để quật khởi,
tất nhiên là không thể trách Trang Tuấn Kiệt
vô tình.
Nhưng mà đây là chuyện giữa anh ta và
Trang Tuấn Kiệt, sao có đạo lý ép Trang
Quốc Thiên là bề trên quỳ xuống dập đầu?
“Trang Tuấn Kiệt, anh muốn tôi quỳ với
anh không thành vấn đê! Nhưng anh đừng có
ép ba tôi! Dù gì ông ấy cũng là chú anh, anh
nhận nổi sao?” Trang Tuấn Phi nghiến răng
nói.
“Ha ha, Trang Tuấn Phi, chuyện này là
ước định lúc trước của chúng ta, bây giờ cậu
bị đánh bại, cậu mới nói ông ấy là chú tôi,
không thấy buồn cười sao? Nhanh quỳ đi!”
Trang Tuấn Kiệt cười mỉa la lên.
“Anh...” Trang Tuấn Phi tức tới mức toàn
thân run rẩy.
“Tuấn Phi, mọi người đều nghe thấy
những lời cháu nói với Tuấn Kiệt, bây giờ
cháu thua thì muốn quyt nợ, chuyện này có
chút không khỏi khó mà nhận nổi đúng
không?”
“Đúng vậy, nếu Tuấn Kiệt thua cũng sẽ
quyt nợ, vậy cháu sẽ làm thế nào?”
“Đây chỉ là trò đùa thôi sao?”
“Quá kỳ cục rồi!”
“Người nhà họ Trang chúng ta, từ trước
đến nay luôn nói một không hai mà!”
Mọi người nhao nhao chỉ trích, giọng nói
cả đám khá to, ra vẻ bất mãn.
“Chú tư à, cậu là bê trên nhà họ Trang
chúng ta, sao có thể không giữ lời như thế?
Nếu là như vậy, không phải sẽ dạy hư đám bề
dưới sao? Nếu muốn làm gương tốt, đừng
nên để bề dưới coi thường cậu.” Lúc này,
Trang Thái Thành cũng mở miệng nói rồi.
Tuy những lời này của ông ta uyển
chuyển, nhưng ý thế nào trong lòng mọi
người đều biết rõ.
Đây là đang ép ba con Trang Quốc Thiên
thỏa hiệp.
Trang Quốc Thiên trợn mắt há miệng,
nhìn Trang Thái Thành với vẻ khó mà tin.
Ông ta rất muốn nói gì đó.
Nhưng... Miệng há to mà không thể phát
ra một chữ.
Ngay cả Trang Thái Thành đều đã mở
miệng nói, việc này có thể không bỏ qua
được.
Trang Quốc Thiên nắm chặt tay, trên mặt
đều là không cam lòng và khổ sở.
Ông ta chưa từng ngờ tới, người sỉ nhục
mình như vậy... Chính là côt nhục ruột thịt
của mình.
“Ba! Con trai bất hiếu, khiến người phải
chịu nhục lớn, nhưng mà không sao! Ba,
chúng ta rời khỏi đây cũng được, đụng đầu
cái gì? Bảo tất cả bọn họ cút đi!” Trang Tuấn
Phi vẫn không chịu đi vào khuôn khổ, tới gân
Trang Quốc Thiên, nhỏ giọng tức giận nói.
“Tuy đi cho xong việc là một biện pháp,
nhưng Trang Tuấn Kiệt nói, cậu ta hy vọng
con rời khỏi đây nhất, con vừa đi, nhà họ
Trang sẽ không còn ai cạnh tranh với cậu ta
nữa, cậu ta ở nhà họ Trang muốn cái gì có
cái đó! Có nhà họ Trang bôi dưỡng, chênh
lệch giữa con và cậu ta sẽ càng lúc càng lớn!”
“Nhưng mà... Ba...”
“Tuấn Phi, chịu nhục! Nhẫn nại! Mới là
chuyện con cần phải làm bây giờ! Đừng vì
nhất thời kích động mà mất đi tiên đô!” Trang
Quốc Thiên nghiến răng nói.
Vẻ mặt Trang Tuấn Phi đau khổ, quả
đấm nắm chặt lại, móng tay đều đã đâm sâu
vào trong lòng bàn tay.
“Các người còn không mau quỳ ởi?”
Trang Tuấn Kiệt la lên.
Đôi mắt Trang Tuấn Phi đỏ bừng, oán
hận ngập trời.
Nhưng Trang Quốc Thiên vỗ bả vai anh
ta, chậm rãi quỳ xuống.
“Ba!”
Trang Tuấn Phi gần như sắp nổ mạnh.
Nhưng lúc này, anh ta không có lựa chọn.
Rời khỏi nhà họ Trang, anh ta không là gì
cả.
Còn ở lại nơi này, nhất định phải cúi đầu
với Trang Tuấn Kiệt.
Ai bảo bọn họ thật sự bị thua? Cho dù là
Trang Tuấn Phi hay Trang Quốc Thiên.
Mà kết cục của thất bại, cũng chỉ là nhìn
sắc mặt người thắng.
Trang Tuấn Phi hít sâu một hơi, hai đầu
gối cong lại, cũng chuẩn bị chậm rãi quỳ
xuống.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đi
tới.
“Tần Tuấn Minh đến rồi!”
Tiếng gọi ầm ï vang vọng.
Ánh mắt không ít người lập tức nhìn về
phía người này.
“Ồ, đứa con hoang kia đến rồi kìa!”
“Chậc chậc, phế vật này cũng có mặt
mũi trở vê sao? Mẹ nó chỉ là một giúp việc
của nhà họ Trang chúng ta, ngay cả họ Trang
cũng không xứng có được, người này lấy đâu
ra mặt mũi tới đây?”
“Cả nhà này đúng là buồn cười.”
Mọi người châu đầu ghé tai, không
ngừng cười nhạo.
Trang Quốc Thiên cũng hơi kinh ngạc.
“Em trai, em ở nước ngoài là được rồi,
sao lại chạy trở về?” Trang Tuấn Phi nghiến
răng trừng Tần Tuấn Minh.
Nhưng mà Tần Tuấn Minh cẩn thận đánh
giá anh ta.
“Em nhìn cái gì? Không biết anh cả em
nữa rồi hả?” Trang Tuấn Phi hừ lạnh nói.
Tuy hai người cùng ba khác mẹ, nhưng
Trang Tuấn Phi vẫn coi Tân Tuấn Minh như
em trai.
“Ồ... Quen rồi!”
Tần Tuấn Minh lấy lại tinh thần, nhìn trái
nhìn phải, sau đó thản nhiên nói: “Các người
gọi tôi tới, là có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt hai ba con Trang Tuấn Phi không
được tự nhiên.
Trang Tuấn Kiệt thì cười thành tiếng, lập
tức đi tới.
“Chậc chậc chậc, chú tư, không phải chú
để cậu ta ở nước ngoài, không cho cậu ta trở
về sao? Sao lúc này lại để cậu ta về sơn
trang Huyết Kiếm rồi hả? Trường hợp này,
chú không sợ cậu ta làm mất mặt sao?”
Trang Tuấn Kiệt híp mắt đánh giá Tân Tuấn
Minh.
“Đúng vậy, đứa con hoang này đến đây,
không phải sẽ khiến em Nhạn không chịu nổi
sao? Đến lúc đó chỉ sợ người của Phiêu Nhai
Các biết, cũng sẽ mất hứng.” Một người phụ
nữ ở bên cạnh không nhịn được nói.
“Không sai, Trang Quốc Thiên, cậu nhanh
bảo đứa con trai này của cậu cút đi! Đừng ở
đây làm mất mặt xấu hổ rồi!”
Mấy người cùng bối phận nói với Trang
Quốc Thiên.
Những lời này đúng là không nế mặt.
Nhưng đối với người một nhà Trang
Quốc Thiên này, mặt mũi gì đó, đã sớm là thứ
xa xỈ rồi.
“Đừng nóng vội cút như vậy, Tân Tuấn
Minh, nào, tới quỳ cùng ba cậu đi, dập đầu
với tôi.” Trang Tuấn Kiệt cười hì hì nói.
“Quỳ sao?”
Tần Tuấn Minh nhướng mày, nhìn Trang
Quốc Thiên, lại nhìn Trang Tuấn Kiệt một lát,
hoang mang nói: “Đang êm đẹp, vì sao tôi
phải quỳ với anh?”
“À, bảo cậu quỳ thì quỳ đi, nói nhiều lời vô
nghĩa như thế làm gì?” Người bên cạnh la lên.
Trang Tuấn Kiệt cũng rất kiên nhẫn, lập
tức cười nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, anh
trai cậu quyết đấu với tôi, nói nếu cậu ta thua,
cả nhà cậu phải quỳ với tôi, bây giờ cậu ta
thua bởi tôi, cậu cũng quỳ với tôi, không phải
rất bình thường sao?” Trang Tuấn Kiệt cười
nói.
“Nhưng vấn đề là anh ta thua anh, không
phải tôi thua anh, anh dựa vào cái gì bảo tôi
quỳ?” Tần Tuấn Minh nói.
Những lời này vang lên, hiện trường lập
tức im lặng không tiếng động.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tân
Tuấn Minh.
Trang Tuấn Kiệt cũng nheo mắt lại, đánh
giá Tần Tuấn Minh từ trên xuống dưới, lạnh
lùng nói:
“Cho nên ý của cậu là... Cậu cũng muốn
khiêu chiến tôi?”