Chương 88
Chương 88: Cho mọi người chứng kiến
Tất cả mọi người ở đây đều khẽ giật
mình, đồng loạt quay đầu nhìn vê nơi âm
thanh phát ra thì nhận ra người vừa nói chính
là con trai trưởng của ông cụ Hứa, Hứa Kiệt.
Trong gia tộc họ Hứa lời nói của Hứa
Kiệt rất có trọng lượng, đây không chỉ vì ông
ta là con trưởng mà còn vì đại đa số tài sản
gia đình đều do ông ta quản lý cùng với
mạng lưới quan hệ rộng rãi, phức tạp của ông ta.
Nhưng mà ông ta vẫn luôn không thích
cả nhà Hứa Ngọc Thanh, căm ghét cực kì.
Nghe nói là do chuyện của hai mươi năm
trước, vốn là Hứa Ngọc Thanh được sắp xếp
gả vào làm dâu trong một gia đình giàu có,
một khi Hứa Ngọc Thanh được gả đi thì mối
quan hệ làm ăn của nhà họ Hứa sẽ được mở
rộng, con đường sự nghiệp của Hứa Kiệt
cũng theo đó mà cũng “dễ đi” hơn, chỉ cần có
mối quan hệ thông gia đó thì sự nghiệp của
Hứa Kiệt sẽ còn đi xa hơn bây giờ nhiều.
Nhưng chỉ vì sự tùy hứng của Hứa Ngọc
Thanh nên ông ta đã mất đi tất cả những thứ
đó, cũng chính vì điều này mà Hứa Kiệt căm
ghét cả nhà của Hứa Ngọc Thanh.
Lại thêm cả chuyện vợ và con trai ông ta
đi tới Giang thành một chuyến thôi mà tới khi
trở vê thương tích đầy mình. Những chuyện
này, Hứa Kiệt đều đổ tại do nhà của Hứa
Ngọc Thanh, ánh mắt nhìn vê bọn họ cũng
càng ngày càng lạnh lễo.
“A? Hứa Kiệt, anh nói lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ trong tay anh cũng có bức vẽ
Thượng Nguyệt?” Ông cụ Hứa nhíu mày hỏi.
“Vâng ạ.” Hứa Kiệt gật đầu rôi vung cánh tay lên.
Cửa ra vào lập tức xuất hiện hai bóng người.
Chính là Hứa Khang và mẹ anh ta, Lâm
Ngọc, nhưng có điều là, lúc này, Hứa Khang
đang phải ngồi trên xe lăn để người lạch cạch đẩy đi.
Tứ chi của Hứa Khang bị băng bó bằng
thạch cao trắng bệch, dù tàn tạ là thế nhưng
tay anh ta vẫn nắm một bức tranh được cuộn lại.
“Khang, cháu bị làm sao thế này?” Ông
cụ Hứa nhìn thấy bộ dạng tàn tạ của Hứa
Khang thì vội vàng đứng dậy, đi tới hỏi han ân cần.
“Ông à, con không sao, chỉ cần nghỉ ngơi
một thời gian là khỏe lại nhanh thôi. Hôm
nay là lễ mừng thọ của ông, xin bỏ qua cho
con vì không thể quỳ trước mặt ông theo
đúng lễ nghi, còn đây là quà chúc thọ mà
nhà con chuẩn bị kính ông, đây chính là bức
vẽ Thượng Nguyệt của Trần Chi Khải. Chúc
ông nội “An khang phú quý thái thái bình –
Bách lão bá niên trường trường thọ”, phúc
như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Hứa Khang nhanh nhẹn mỉm cười nói
nhưng trọng giọng nói vẫn có chút thêu thào,
yếu ớt, nói như không ra hơi. Ông Hứa thấy
vật cũng thấy xót thằng cháu trai.
“Cha, người không biết đó chứ, vì để có
được bức vẽ này mà thằng Khang nó phải lặn
lội một chuyến đi Giang Thành, nếu không
phải vì bức tranh vẽ này thằng bé mới đi tới
đó, cũng sẽ không bị tai nạn xe cộ ra đến
nông nỗi này…” Lâm Ngọc ở đằng sau bắt
đầu nức nở nói.