Chương 1843
Chương 1843: Không được sao?
Quỳ xuống?
Mọi người xung quanh trợn mắt nhìn nhau, mỗi người bọn họ đều cho rằng mình đã nghe nhầm.
Lâm thần y đây là bị điên sao?
Thiếu gia Long Giang Phong đã nói rõ thân phận của minh rôi, tại sao anh ta còn dám nói bậy?
Anh ta muốn chết sao?
"Họ Lâm, anh vừa nói cái gì? Anh muốn ai quỳ?" Một người tóc ngắn trâm mặc, nhìn chằm chằm Phan Lâm.
"Tai của anh có vấn đê đúng không? Vậy thì tôi sẽ lặp lại một lần nữa. Anh tên là Long Giang Phong đúng không? Lại đây quỳ xuống, chúng ta giải quyết
truyện anh gây ra cho Trịnh Tú Lan và Lý Ái Vân” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, mấy người ở bên hiệp hội đều ngẩn người ra, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tất cả đều có chút bối rối.
“Anh bảo tôi quỳ xuõng sao?” Lăng Giang Phong uể oải hỏi.
"Tôi nghĩ anh điên rôi đúng không? Dám bảo thiếu gia của chúng tôi quỳ xuống?"
"Anh là cái loại chó má gì? Anh có tư cách đó sao?"
"Muốn chúng tôi cho anh một trận đúng không?"
Bọn họ đều rất tức giận.
Bọn họ thân là người của hiệp hội, sống an nhàn phách lối đã quen, có bao giờ bọn họ gặp qua người ngông cuông ngạo mạn như vậy?
"Thiếu gia! Tên này ngông cuồng làm trái ý ngài, tại sao chúng ta phải khách sáo? Để chúng tôi bẻ tay chân của anh ta xuống.'` Người đàn ông tóc ngắn bước tới, tức giận hét lên.
"Vậy cậu đi lên đi, sau khi đánh xong ném anh ta ra ngoài! Để anh ta xuất hiện trước mặt tôi thật chướng mắt” Long Giang Phong thản nhiên nói.
Người đàn ông nghe thấy lời đồng ý, liền hét lên và xông đến muốn giết chết Phan Lâm.
Nhưng anh ta còn chưa kịp đến gần Phan Lâm đã bị Nguyên Tinh đứng ở bên cạnh xoay người dùng một tay chụp lấy bả vai anh ta, nện mạnh một cái, cả người anh ta lập tức bị đè xuống bò lăn ra đất, không nhúc nhích đứng dậy được.
"Cái gì?
Đám người Long Giang Phong lập tức sửng sốt.
"Thế mà một chiêu liền đem người của tôi đánh ngã, vị này, đừng nói là là Đông Hoàng dạy Thái Thượng trưởng lão Nguyên Tinh?" Long Giang Phong híp mắt hỏi.
“Thật vinh hạnh”
Nguyên Tỉnh khẽ gật đầu, dù sao anh ta cũng là người của hiệp hội, muốn bày một chút thể diện nhưng cũng không dám nhiều lời, vội vàng nhìn lại hỏi: "Chủ tịch Lâm, chúng tôi phải làm sao với người này?”
"Đánh gãy tay chân anh ta, chặt sạch gân cốt, phế bỏ võ công ném ra ngoài!" Phan Lâm thản nhiên nói.
"Cái gì?"
Nguyên Tinh ngây ngốc.
"Lâm thần y quả nhiên khẩu khí không hề nhỏ! Anh biết anh làm như vậy có ý tứ gì không? Anh thật sự cho rằng mình có thể so tài với tôi sao?"
"Được rồi! Khẩu khí của anh lớn như vậy, vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội! Đến đây, anh ngắt tay chân của anh ta đi, hủy bỏ võ công của anh ta đi! Tôi muốn xem anh có dũng khí như vậy không!"
Long Giang Phong cười thành tiếng, vẻ mặt đắc ý.
"Được rồi, Nguyên Tinh, làm đi" Phan Lâm không chút sợ hãi nói.
"Hả? Chủ tịch Lâm, cái này... Nguyên Tinh do dự.
“Ra tay” Phan Lâm lại lên tiếng.