Chương 884
Chương 884: Phản bội
Thư ký Lục tràn đầy tâm sự về tới
Công ty.
Sắc mặt của cô rất không tự nhiên, cúi
đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian thuốc mới sắp ra mắt thị
trường chỉ còn một ngày, rất nhiều gia đình
bệnh nhân đều canh giữ ở cửa lớn cùng đợi
sản xuất thuốc mới đề đi cứu người.
Phan Lâm đã ở nhà xưởng canh giữ
một đêm, thấy sản xuất thuận lợi mới trở lại
văn phòng xử lý công việc.
Trên hành lang.
"Thư ký Lục!"
Một người công nhân hô to một tiếng.
"Sao vậy?"
Lục Tuyết đột nhiên lấy lại tinh thần
hỏi.
"Giám đốc Hàn kêu cô đem những tài
liệu này đến phòng làm việc của chủ tịch
Lâm.
"À... Được. Lục Tuyết nặn ra nụ cười rồi
ôm tài liệu đi về phía văn phòng Phan Lâm.
Cánh cửa được đầy ra.
"Chủ tịch Lâm, đây là tài liệu giám đốc
Hàn kêu tôi giao cho anh, anh xem." Thư ký
Lục đặt tài liệu lên bàn, cung kính nói.
Phan Lâm ngầng đầu, liếc nhìn thư kỳ
Lục, sau đó lại chôn đầu trong một đống tài
liệu lớn, thuận miệng nói: "Cô giúp tôi xem
một chút di."
"Chuyện này... chủ tịch Lâm, những
thứ này đều là văn kiện cơ mật, anh để tôi
xem... không thích hợp lắm đúng không?"
Lục Tuyết vội nói.
"Không liên quan, cô xem đi! Tôi tin
tưởng cô!" Phan Lâm nói.
Lục Tuyết càng xoắn xuýt, cô ta đứng
trước đống tài liệu hồi lâu không dám mở
ra.
"Sao vậy?"
Phan Lâm tò mò nhìn cô.
"Không... không có gì..." Cả người Lục
Tuyết run lên, vội vã nặn ra một nụ cười nói
rằng, sau đó cần thận từng li từng tí một
mở tài liệu trước mặt Phan Lâm ra.
Chờ cô ta nhìn một hồi, mặt cười mới
trắng bệch lên.
"Sao vậy? Rất ngạc nhiên sao?"
Chủ tịch Lâm đốt điếểu thuốc, tiếp tục
xem tài liệu, nhưng cũng không ngầng đầu.
"Chủ tịch Lâm, đây là quy trình sản
xuất thuốc mới và những điều cần lưu ý?"
Giọng Lục Tuyết run rẩy.
"Đúng, đây là vừa mới định ra." Phan
Lâm nói nhàn nhạt.
“Nhưng... thuốc mới không phải là đã
tập trung sản xuất rồi sao? Tại sao giờ mới
vừa định ra? Chẳng lẽ trước khi sản xuất
không có định ra sao?" Lục Tuyết vội vàng
dò hỏi.
"Trước khi sản xuất chính ra định ra
bản này.”
"Chuyện này... vậy anh... vì sao còn
muốn tôi xem? Đây chính là tài liệu vô cùng
quan trọng. Lẽ nào anh muốn tôi vạch ra
chỗ nào không ồn trong này sao?" Lục
Tuyết càng run lầy bầy.
"Không phải, tôi chỉ là muốn nói cô
biết, phương thuốc cô giao cho nhà họ
Vương thật ra có chỗ sơ suất." Phan Lâm
ngầng đầu lên nói, nhàn nhạt nhìn cô.
Lục Tuyết vừa nghe, trong nháy mắt
mặt không còn một chút máu, cả người
cũng lảo đảo, suýt chút nữa té lăn trên đất.
"Chủ tịch Lâm, anh... anh biết tôi đem
phương thuốc cho nhà họ Vương?” Lục
Tuyết run giọng nói.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô ta vội
vã che miệng lại.
Nào có ai thừa nhận đơn giản như
vậy?
Nhưng bây giờ hối hận đã không còn
kịp.
Phan Lâm xem ra đã nhìn thấu tất cả.
"Trước đó cô nói đi nhà vệ sinh, thật ra
là ra khỏi công ty đi tới nhà hàng đối diện
của công ty gặp người nhà họ Vương. Thư
Ký Lục, tôi thật sự không nghĩ tới, cô cũng
là người của nhà họ Vương. Nhìn bộ dạng
Hàn Long đề phòng nhà họ Vương xem ra
vẫn chưa làm đến nơi đến chốn." Phan Lâm
lắc đầu nói.
"Chủ tịch Lâm, anh... anh là lúc nào
biết được chuyện này?" Âm thanh Lục
Tuyết run run hỏi.
"Mỗi người nhà họ Vương tôi đều giám
sát, mỗi một hành động của bọn họ tôi đều
nắm rõ trong lòng bàn tay, bao gồm cả Lâm
Huy, mỗi lần ông ta đi qua nhà họ Vương,
lúc nào đi vào, lúc nào đi ra, tôi đều rõ ràng
tất cả." Phan Lâm bình tĩnh nói.
Lục Tuyết không thốt nổi nên lời.
Toàn bộ nhà họ Vương, đều làm việc
ngay dưới mí mắt của chủ tịch Lâm.
Thậm chí ngay cả Lục Tuyết cũng nằm
trong phạm vi giám sát của bọn họ.
Chủ tịch Lâm đến tốt cùng là kêu ai
làm? Nhà họ Vương cũng có biện pháp
chống lại việc bị giám sát. Vì sao lại bị chủ
tịch Lâm liếc mắt một cái là nắm rõ toàn bộ?
Lục Tuyết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
sau lưng ướt nhẹp.
Nhưng cô biết, bây giờ hối hận thì
cũng muộn rồi.
Lục Tuyết hít một hơi thật sâu, khàn
khàn nói: “Xin lỗi chủ tịch Lâm, tôi đã phụ
sự tín nhiệm của chủ tịch Hàn, xin lỗi...."
"Tại sao lại phản bội tôi?" Phan Lâm
hỏi dò: "Tôi nhớ Hàn Long đã cho rất nhiều
đãi ngộ, theo lý mà nói thì cô không thiếu
tiền, cũng không nên phản bội chúng tôi
mới phải, có phải cô có nguyên nhân gì
không?” Bạn đang đọc truyện tại website
Lục Tuyết ngập ngừng, thở dài nói:
"Nhà chúng tôi là do... nhà họ Vương nâng
đỡ lên."
"Nâng đỡ?"
“Đúng, từ nhỏ tôi đã không có cha, mẹ
tôi thì bị bại liệt chỉ nằm trên giường, hoàn
cảnh vô cùng cơ cực. Nhà họ Vương đã trị
bệnh cho mẹ tôi, chỉ trả tiền học và tiền
sinh hoạt cho tôi, nên mới có tôi ngày hôm
nay. Vì lẽ đó yêu cầu của bọn họ... tôi đều
sẽ đồng ý! Vào Dương Hoa cũng là bọn họ
sắp xếp, thực tế là tôi ngồi lên vị trí này
cũng là do bọn họ ở sau lưng sắp xếp." Lục
Tuyết khàn giọng nói.
"Thì ra là vậy."
Phan Lâm gật gật đầu, quay người lại
nhìn mặt đất toàn tuyết trắng: "Vậy cô có
biết, một mình cô đem phương thuốc này
giao cho người khác, đối với Dương Hoa sẽ
có tổn thất như thế nào không, bản thân cô
thì ngồi mấy năm trong nhà giam? Cô bỏ
qua những điều này sao?"
"Lấy sức ảnh hưởng của thuốc này, có
lễ nửa đời sau tôi đều phải ở trong tù." Lục
Tuyết cay đẳng nở nụ cười.
Cô biết thủ đoạn của chủ tịch Lâm,
huống chi có luật sư lớn Hồ Thịnh Khang ở
đây, cho dù cô chỉ phạm một chút sai lầm,
chỉ cần Phan Lâm muốn chỉnh cô, cơ bản là
cô cũng ở trong tù mà không ra được.
Nhưng mà Phan Lâm lại lắc đầu: "Tôi
không định khởi tố cô, cũng không có ý
định trách phạt, thậm chí tôi có thể xem
rằng chuyện này chưa từng xảy ra."
Lời này vừa rơi xuống, Lục Tuyết giật
mình.