Chương 927
Chương 927: Không đổi
Ngoài người của Huỳnh Lam ở bên
trong đều không biết, những vị khách ngồi
trong phòng vip ở chính giữa đều đã đến
rồi.
Hơn nữa...bọn họ luôn để ý nhất cử
nhất động của bên này.
Gọi người đàn ông ấy đến chủ yếu là
đề thăm dò.
Phan Lâm nhìn vào phòng VỊP ở trung
tâm, mặt không hề có chút biểu cảm nào,
chỉ lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai?”
“Bác sĩ Lâm đến chỗ tôi uống tách trà
sẽ biết ngay thôi.” Giọng nói ấy hơi mang
chút đùa cợt.
Bỗng 1 giây sau đó!
Rầm!!
Một tiếng động rầm trời phát ra từ tầng 2.
Cảm giác như cả hội trường đều bị
chấn động.
Khách khứa dưới lầu bị dọa đến giật
mình, thậm chí có người còn mất kiềm soát
định bỏ chạy.
Rất nhiều người nghĩ đó là động đất.
Nhưng những người đứng trong
phòng VIP đều biết, đó không phải là động
dất.
Mà là...tường bị sập!
Nhìn thấy Phan Lâm một tay bóp chặt
cổ người đàn ông ấy, ép hắn ta vào tường.
Tứ chỉ của anh ta từ từ rũ xuống,
xương cốt trên người vỡ vụn, cả người cũng
không vùng vẫy nữa.
Phan Lâm thả lỏng tay ra.
Người đàn ông nằm sðng soài dưới
sàn, bât động.
“Lôi ra ngoài.”
Phan Lâm lấy từ trong túi ra 1 gói
thuốc lá, điềm đạm ngồi xuống sofa.
“Mau lôi ra ngoài!”
Huỳnh Lam hoàn hồn lại, vội vàng ra
lệnh cho thuộc hạ, còn mình thì lấy bật lửa
ra, giúp Phan Lâm châm thuốc.
Những người đứng xung quanh đó
đều há hốc mồm.
Ai cũng không dám tin rằng, Phan
Lâm....lại có thể làm ra chuyện như thế này!
Người ở trong phòng VỊP trung tâm
cũng đã khai rồi, đó là người mà anh ta phái
đến!
Nhưng mà...Phan Lâm không chút do
dự nào thẳng tay trừ khử tên ấy!
Đây rốt cuộc là gì chứ?
Đây không phải là Phan Lâm đã giáng
1 cái tát vào mặt vị khách ngồi trong phòng
VIP chính giữa đó sao!
Trước mắt 2 cô gái ấy đã bị dọa đến
xanh mặt, có vẻ như sắp không đứng vững
nửa.
Những bảo vệ vừa chạy tới cũng đơ
người ra.
Vị chủ tịch Lâm này...cũng không
khách khí mấy!
“Còn ngơ ra đó làm gì? Mau lôi đi!”
Huỳnh Lam lớn tiếng quát đám bảo vệ
đang ngơ ngác đứng nhìn.
Mọi người bắt đầu xôn xao, tuy
nhiên....
Không ai bước lên trước.
Dường như không ai dám dụng đến
người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh kia.
“Có vẻ như tôi đã hiểu lắm về hội
trường của hội triển lãm Long Đằng.” Phan
Lâm từ từ phả ra làn khói trắng: “Huỳnh
Lam, anh cho người động thủ di.”
“Vâng.”
Huỳnh Lâm cũng cảm thấy có gì đó
không đúng, ông ta không nói gì, cùng với
2 thuộc hạ khác tiến lên trước dọn dẹp
người đàn ông này.
Nhưng khi vừa mới nhấc hắn lên thì 1
đám người từ đâu chạy đến.
“Ai ya, chủ tịch Lâm, thành thật xin lỗi!
Không làm phiền đến anh chứ!”
Một người đàn ông mập mạp bóng
bầy tiến vào trong phòng VỊP, vừa cười vừa
nói.
“Hội trưởng Đinh Mao?“ Phan Lâm liếc
nhìn 1 cái.
“Chủ tịch Lâm, anh đừng giận, tôi sẽ
sớm cho anh 1 câu trả lời!”
Người đàn ông này liên tục nở nụ cười,
sau đó đứng dậy chất vấn 2 cô gái khi nãy:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người này
là ai? Sao hẳn lại chạy đến đây làm loạn?”
“Đây. đây, hội trưởng, chúng tôi cũng
không rõ lắm..."
“Có thể..do hắn ta nhiều say rồi cũng
nên...”
Hai cô gái ấp a ấp úng đáp. ,
“Mấy người làm ăn kiều gì vậy? Không
biết chủ tịch Lâm là khách VIP ở đây sao?
Mau lôi người này ra ngoài đị!!" Đinh Mao
nghiêm nghị, rồi dần dân nở nụ cười với
Phan Lâm: “Chủ tịch Lâm, thật ngại quá, tôi
sẽ đồi phòng VIP khác cho anh ngay, hy
vọng sẽ không làm ảnh hưởng đến tâm
trạng của anh!”
Nói dứt lời, anh ta ra lệnh dọn dẹp
phòng VỊP.
Nhưng Huynh Lam lại mang người
chặn đám bảo vệ lại.
Định Mao kinh ngạc, nhìn chằm chằm
vào bọn họ: “Chủ tịch Lâm, đây là....”
Phan Lâm chỉ vào người đàn ông nằm
bất tỉnh dưới sàn rồi lại nhìn Đinh Mao.
“Chủ tịch Lâm, anh bớt giận..bớt giận,
buổi đâu giá sắp bắt dầu rồi! Mong anh hãy
giữ tâm trạng tốt đề tham gia đấu giá !”
Đinh Mao nói.
“Tôi hỏi anh, người này là ai?” Phan
Lâm tiếp tục chỉ vào người đàn ông ấy, mặt
vô cảm.
“Chủ tịch Lâm, mong anh đừng làm
khó tôi nữa!” Đinh Mao thở dài, bất lực đáp.
“Hội trưởng Định, mọi người đều
không phải là đồ ngốc, anh sớm đã biết
người này xuất hiện trước cửa phòng VỊP
của tôi, tôi hỏi anh tại sao anh không xuất
hiện đề ngăn hắn lại?” Phan Lâm trừng mắt
nhìn Đinh Mao.
“Chủ tịch Lâm, tôi..tôi không có ý
đó....” Nét mặt Định Mao có chút không tự
nhiên.
“Anh nói muốn thương lượng với
chúng tôi, chính là dùng thái độ này để
thương lượng sao? Xem ra Dương Hoa -
chúng tôi không hề nhịn được sự tiếp đón
nhiệt tình từ Long Đằng.”
Phan Lâm đứng phắt dậy, mặt không
cảm xúc: “Huỳnh Lam, chúng ta quay về
thôi.”
“Vâng thưa chủ tịch Lâm!”
Huỳnh Lam gật đầu, lập tức rẽ đám
đông mở đường.
“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm! Anh
nghe tôi giải thích!” Đinh Mao vội vàng
chạy theo chặn lại.
Nhưng Huỳnh Lam đã túm chặt lấy
anh ta.
Mấy bảo vệ đứng bên cạnh định bắt
lấy Huỳnh Lam thì bị Đinh Mao ngăn lại.
Thế cục có vẻ như không thể khống
chế được.
Nhưng vào ngay lúc này, 1 giọng cười
lại vang lên.
“Chủ tịch Lâm, anh không cần phải
trách hội trưởng Đinh! Anh ấy không dám
ra mặt là bởi vì anh ta không tiện đắc tội với
tôi!”
Vừa dứt lời, người này liền từ trong
phòng VỊP chính giữa bước ra.