Chương 1972
Chương 1972: Sắp xếp đúng sự thật!
Nhà họ Lâm ở Yến Kinh.
Một người mặc lễ phục trang nghiêm, đầu tóc gọn gàng nhanh chóng bước vào cửa nhà họ Lâm.
Phía sau chính là các nguyên lão của nhà họ Lâm, bọn họ cung kính đứng ở phía cuối, cúi đầu rũ mắt không dám nhìn thẳng, động tác của mỗi người đều vô cùng cung kính...
Chờ tới khi vào tới phòng chính, người đàn ông mặc lễ phục kia đi lên trước, sau đó ngồi xuống vị trí người đứng đầu.
Không khí ở đây vô cùng kỳ lạ nhưng cũng vô cùng nghiêm túc. Mọi người không dám thở mạnh!
"Các người làm những truyện như vậy sao?" Người đàn ông mặc lễ phục trang nghiêm thế nhưng không mất đi sự ưu tú, đưa mắt nhìn hiện trường một lượt, vẻ mặt không chút thay đổi lên tiếng.
"Ngài." Phan Hạo Thiên vẫn còn định giải thích. Thế nhưng đã bị lời nói của đối phương chặn lại.
"Ngậm cái miệng thổi của ông lại đi! Việc kia đã khiến cho danh dự của nhà họ Lâm bị quét sạch! Bây giờ các người có nói gì hay giải thích gì cũng chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn! Các người còn không bằng cả cái cầu tiêu!" Người đàn ông mặc lễ phục lạnh lùng lên tiếng.
Mọi người có mặt ở đó đều á khẩu không nói được gì. .
"Chỉ có một tên bác sĩ lâm mà các người cũng không đối phó được, các người đúng là một lũ vô dụng! Những thứ mà gia tộc dốc sức đổ vào cho các người cũng không bằng lấy đi cho chó ăn!" Người đàn ông mặc lễ phục cũng không chút khách sáo, lại mắng lần nữa.
Mặc dù người đàn ông đó nói chuyện vô cùng khó nghe thấy nhưng cũng không có người nào dám lên tiếng đáp trả lại ông ta.
Phan Hạo Thiên im lặng một lúc sau đó cung kính lên tiếng: "Thưa ngài, bây giờ chúng ta đã sống chết với bác sĩ Lâm, bây giờ cái tên đó có Nông Minh Chiến làm chỗ dựa vì thế mấy ngày tiếp theo sẽ tiến hành trả thù nhà họ Lâm chúng ta đấy!"
"Trả thù sao? Hừ cũng chỉ là một con kiến hôi không biết sống chết, thế mà có thể gọi là trả thù sao? Lần này phía trên phải tôi tới đây là để tôi xử lý chuyện này! Các người vô dụng như thế vậy thì mau cút sang một bên đi, mở to mắt chó của mình ra mà xem tôi biểu diễn đây!"
Người đàn ông mặc lễ phục nhanh chóng tháo chiếc găng tay xuống, vẻ mặt không chút thay đổi: "Nhanh chóng đưa tài liệu về bác sĩ Lâm tới đây cho tôi, buổi chiều tối sẽ đến Giang Thành một chuyến để giải quyết chuyện này!" .
Đám người Phan Hạo Thiên không dám thở mạnh, thế nhưng cũng không phản đối mà nhanh chóng làm theo.
Thế nhưng vào lúc này một người nhà họ Lâm vội vàng xông vào. "Phó gia chủ! Xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện rồi!" Người nọ vội vàng lên tiếng.
Sắc mặt Phan Hạo Thiên nhanh chóng thay đổi, lập tức hét lên: "Hốt hoảng cái gì! Có ngài ấy. đây thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù trời có sập thì cũng không cần sợ! Mau bình tĩnh lại một chút cho tôi!"
Người nọ run lên một cái, cố gắng đứng thẳng dậy.
"Phan Hạo Thiên, đây chính là cách mà ông dạy dỗ người khác sao? Còn ra cái thể thống gì nữa không?" Người đàn ông kia hừ lạnh lên tiếng.
"Thật sự xin lỗi ngài!" Phan Hạo Thiên vội vàng cúi người.
Người đàn ông mặc lễ phục cũng lười nói nhảm, trong đầu ông ta vô cùng xem thường nhà họ Lâm này.
Nếu không phải người nhà họ Lâm giống như một anh hùng thì e rằng nơi này đã sớm bị người khác tiếp quản rồi, đâu còn để cho nhóm Phan Hạo Thiên tiếp tục chủ trì nữa đâu?
"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Người đàn ông mặc lễ phục không chút thay đổi lên tiếng. "Người của đại hội tới.." Người kia nhanh chóng hô lên. "Cái gì?"
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, tuy vẻ mặc của người đàn ông mặc lễ phục cũng cảm thấy kinh ngạc.
Còn chưa đợi đám người kia kịp phản ứng, có một nhóm người nhanh chóng xông vào! Đó chính là người của đại hội!
"Mau chóng khống chế đám người đó! Không ai được nhúc nhích, đừng hành động thiếu suy nghĩ như thế!" Một người của đại hội nhanh chóng xông vào, lớn tiếng quát lên.
"Sao cơ?" Người nhà họ Lâm không khỏi biến sắc.